Con trai, con dâu của bà cụ Hoàng chỉ có một đứa con trai, bây giờ cũng đã mười tám, mười chín rồi, cháu trai hai mươi tư, kết hôn năm kia, bây giờ cũng đã hai năm rồi mà cháu dâu chẳng có chút động tĩnh nào cả, hỏi thì lại bảo là còn trẻ, không muốn sinh. Mặc cho bọn họ có nói thế nào cũng đều vô ích, nói nhiều thì hai đứa trẻ nghe lại phiền, dứt khoát không về ở nữa. Con trai, con dâu cũng đều bận việc, ngoại trừ buổi tối tan ca trở về thì bình thường chỉ có mỗi ông cụ Hoàng và bà cụ Hoàng ở nhà, vắng vẻ, lạnh tanh.
Ông cụ Hoàng nghe bà cụ Hoàng nói như vậy, tâm tình cũng trùng xuống: “Bà già này nói nhiều thế, con cháu tự có phúc của chúng nó, bà có sốt ruột nữa thì cũng có ích gì đâu.”
Bà cụ Hoàng nghe ông ấy nói như vậy, cũng không giận: “Tôi cũng không tin là ông không gấp.”
Không lâu sau, ngoài sân truyền tới giọng nói bé nhỏ của trẻ con, ông cụ Hoàng ở trong nhà cũng không ngồi yên được, chắp tay sau lưng đi tới sân trước, Hà Hạ đang ăn trái cây chỉ huy Lục Chinh Năng xây luống hoa ở trong sân, Triều Triều thấy cha cậu bé xây gạch thấy vui nên cũng chạy theo chơi, kết quả tất cả đều là giúp thêm phiền. Lục Chinh Năng rất cưng chiều cậu bé, cậu bé có quấy rối hơn nữa cũng không tức giận, còn chơi với cậu bé, cuối cùng xây ra một luống hoa xấu ma chê quỷ hờn. Một nhà ba người nhìn mà cười đau cả bụng.
Ông cụ Hoàng lẳng lặng nhìn một hồi rồi xoay người trở về nhà.
Lục Chinh Năng và Hà Hạ đã thương lượng là mua một cái điện thoại để trong nhà, Hà Hạ cũng cảm thấy có cái điện thoại cũng thuận tiện hơn, buổi trưa ăn cơm xong Lục Chinh Năng đã lập tức ra ngoài, Hà Hạ ở nhà ngủ trưa, đến chiều, Lục Chinh Năng đã dẫn một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi về.
“Hạ Hạ, đây là dì bên nhà Ngụy Kiến giới thiệu, họ Tôn.” Người này là anh em họ bên nhà dì của Ngụy Kiến, phải chịu cảnh quả phụ khi còn trẻ, có một đứa con trai, thật vất vả mới nuôi lớn tới khi kết hôn, kết quả là cưới vợ xong thì cô con dâu lại ghét bỏ dì ấy, dẫn tới con trai cũng càng ngày càng bất hiếu, năm ngoái con dâu dì ấy sinh được một đứa con trai, dì Tôn trông nom giúp ngày đêm, hôm trước dì Tôn ra ngoài một chuyến, để đứa nhỏ cho con dâu, kết quả tới tối về đến nhà thì toàn thân đứa bé đều ướt đẫm, đêm cùng ngày hôm đó đã phát sốt, con trai, con dâu đổ chuyện này lên người dì Tôn, lời trong lời ngoài đều nói dì Tôn không nên ra ngoài, mà có ra ngoài thì cũng nên mang theo đứa bé.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play