Hơn tám giờ, Bành Văn Tuệ bế Thần An, dắt Triều Triều đến, Triều Triều tỉnh dậy không thấy cha mẹ, cũng chẳng thấy bà cố, tuy là thấy ông cố ngoại và bà ngoại nhưng vẫn cảm thấy tủi thân, đến bây giờ được nhìn thấy cha mẹ và bà cố thì không nhịn nổi nữa òa khóc.
Từ lúc Triều Triều được hai tuổi thì rất ít khi khóc như vậy, Hà Hạ mau chóng chạy lên bế cậu bé: “Sao vậy Triều Triều?”
Triều Triều ghé vào trên vai Hà Hạ khóc thảm thiết.
Bành Văn Tuệ bất đắc dĩ nói: “Sáng dậy không thấy các con nên tủi thân trong lòng, lúc nãy nó còn bình thường, giờ vừa thấy mọi người thì không nhịn nổi nữa.”
Hà Hạ ôm Triều Triều, Thần An nhìn thấy cũng đòi cô ôm, Hà Hạ liền đón lấy cậu nhóc, Thần An không nặng, vào trong ngực Hà Hạ thì nằm ngoan ngoãn, Triều Triều nhìn cậu nhóc lớn lên, cũng thích chơi với cậu nhóc, hai đứa đều đang ở trong ngực Hà Hạ, lập tức nắm lấy tay nhau, hai đứa cười khanh khách trong ngực Hà Hạ.
Trong tay Bành Văn Tuệ không có đứa trẻ con nào nên cũng nhàn nhã: “Bác gái, bác đã khỏe hơn chút nào chưa ạ?”
“Tốt hơn nhiều rồi, chỉ là chút cảm vặt thôi, tối qua truyền nước, lại còn uống thuốc, bây giờ không sao nữa rồi, Hà Hạ và Chinh Năng cứ bắt tôi ở viện mấy ngày, còn phải làm kiểm tra thân thể gì đó, không bệnh, không tật thì kiểm tra cái đó làm gì?” Bà cụ Lục oán trách với Bành Văn Tuệ, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play