Tiểu Bạch rùng mình một cái, cuối cùng cũng ký tên và lăn dấu vân tay. Dấu vân tay vừa lăn xong cũng đồng nghĩa với việc anh ấy và điện tử Long Đằng cũng không còn quan hệ gì nữa.
Tiểu Bạch khóc lóc thảm thiết, Lục Chinh Năng và Hầu Tử nhìn nhau một cái, Lục Chinh Năng lấy từ hai trăm ra đưa cho Tiểu Bạch: “Cai bỏ cờ bạc đi, cái trò này hại chết người đấy.”
Hầu Tử cũng đưa cho Tiểu Bạch hai trăm đồng: “Trên tay cậu có nhiều tiền như thế, đi đến nơi nào cũng được, hà cớ gì cứ phải dính vào đám người đó chứ?”
Câu này Hầu Tử đã sớm nói qua rồi, nhưng Tiểu Bạch vẫn không nghe, cứ phải nhớ đến mẹ của anh ấy, cho dù mẹ của anh ấy từ nhỏ đã đối xử rất tệ với anh ấy.
Trước kia mỗi khi Hầu Tử nói những lời này thì Tiểu Bạch đã sớm cãi lại rồi, hôm nay anh ấy không nói gì cả, lấy tiền xong liền cúi đầu trước Lục Chinh Năng bọn họ một cái và lững thững bước đi.
Hầu Tử có chút buồn bã: “Cứ như vậy là thôi sao?”
Sắc mặt Ngụy Kiến lạnh tanh: “Sao có thể cứ vậy là thôi chứ, tôi đã báo án với sở cảnh sát rồi, nếu như tối nay đám người kia vẫn tiếp tục mở sòng bạc thì nhà tù chính là nơi ở cuối cùng của họ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play