Lục Chinh Năng tối sầm mặt lại, sắc mặt của Hầu Tử cũng thay đổi: “Tiểu Bạch, trước đó bản thân cậu đã đảm bảo với chúng tôi thế nào hả, nói cậu sẽ không cờ bạc nữa, sao lại đi nữa rồi?”
Tiểu Bạch ôm chặt khuôn mặt khóc òa lên.
Năm ngoái anh ấy và Hầu Tử ngồi xe lửa đến nước Nga bán áo người già kiếm được hơn mười ngàn, lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy nhiều tiền như thế, sau khi về nhà uống chút rượu liền không chịu nổi bốc phét. Người anh cả nhà cha kế và anh ruột anh biết rồi nên cấu kết với mấy tên côn đồ thích cờ bạc ở trong thôn lừa anh ấy vào tròng.
Mới đầu anh ấy thắng tiền, mỗi ngày thắng ba mươi năm mươi, thắng tiền sẽ bị nghiện, thắng một lần liền muốn thắng lần thứ hai, nhưng người ta là cố tình lừa anh ấy vào tròng thì làm sao để anh ấy cứ thắng liên tục được chứ? Vì thế sau khi anh ấy liên tục thắng mười mấy ngày thì bắt đầu thua tiền, một lần thua năm sáu mươi, một lần thua hai ba mươi, mỗi khi thua tiền liền muốn lấy lại vốn, một hai lần như thế khiến Tiểu Bạch vô cùng nôn nóng, đặt cược càng ngày càng lớn cho đến khi thua sạch túi.
Tiểu Bạch không phải đồ ngốc, anh ấy biết cái này là cố tình muốn lừa anh ấy vào tròng, anh ấy cũng đã hạ quyết tâm sẽ không cờ bạc nữa.
Nhưng mỗi khi có người gọi anh ấy đến thì lại không thể tự khống chế bản thân, có một người đàn ông trước kia cờ bạc với họ bởi vì không có tiền trả nợ cờ bạc, tối hôm qua những người đưa anh ấy vào tròng đã chặt ngón tay người đàn ông đó trước mặt anh ấy, Tiểu Bạch sợ xanh mặt rồi.
Lục Chinh Năng thấy Tiểu Bạch như thế cũng biết anh ấy hết thuốc cứu chữa rồi, đứng trước cờ bạc, anh ấy không có chút năng lực tự khống chế nào cả, bây giờ Tiểu Bạch khóc lóc rất thảm thiết nhưng nếu như có ai đó bảo anh ấy đi cờ bạc thì anh ấy vẫn sẽ đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play