Hà Hoằng Nghĩa cũng nhìn thấy Lục Chinh Năng, anh ấy dắt cô nhóc đi tới chỗ Lục Chinh Năng, đến gần vừa nhìn một cái, Lục Chinh Năng đã phát hiện hóa ra mình cũng có duyên gặp cô nhóc kia một lần rồi.
Lục Chinh Năng đứng hàn huyên với anh vợ anh: “Anh cả, hôm nay anh không đi làm à?”
Trương Thanh Thanh đã không còn nhớ Lục Chinh Năng nữa, gặp phải người lạ, cô bé vẫn luôn trốn sau lưng Hà Hoằng Nghĩa, Hà Hoằng Nghĩa liền ôm cô bé vào trong ngực, Trương Thanh Thanh ôm cổ Hà Hoằng Nghĩa thật chặt. Hà Hoằng Nghĩa vỗ vỗ lưng cô bé, trả lời Lục Chinh Năng: “Vật liệu ở khu vực bọn anh phụ trách này hết rồi, vậy liệu mới còn chưa tới, cho nên hôm nay nghỉ làm một ngày.”
Lục Chinh Năng gật gật đầu, lại hỏi: “Tại sao anh lại trông cô bé này, mẹ nó đâu?”
Hà Hoằng Nghĩa vỗ vỗ lưng Trương Thanh Thanh: “Hôm nay mẹ nó đi bán hàng, không tiện mang theo nó, anh lại chẳng có chuyện gì làm, cho nên đã mang cô bé tới đây.”
Hà Hoằng Nghĩa vẫn luôn là người nhân hậu, sau khi gặp lại Vương Hải Phương mặc dù ngoài mặt hai người không biểu đạt gì, nhưng rốt cuộc thì anh vẫn săn sóc Vương Hải Phương hơn mấy phần. Mỗi buổi chiều tan làm Hà Hạ cũng sẽ đến xưởng bên kia một lúc, có khi gặp được Vương Hải Phương cũng ở đây, hai người sẽ tán gẫu một chút. Trương Thanh Thanh không có ai trông, Vương Hải Phương vẫn luôn mang theo cô bé, mỗi lần trước khi ra khỏi cửa đều là cõng cô bé lên lưng, có lúc cõng cả một ngày, ngoại trừ lúc đi nhà vệ sinh, còn không là sẽ không để cô bé xuống.
Từ nhỏ Hà Hoằng Nghĩa đã thích trẻ con, nếu như đến tuổi này mà anh ấy còn chưa từng có con thì anh ấy cũng nhận, nhưng anh ấy đã từng có một đứa con rồi lại mất đi, tuy chưa từng nói với người khác, cũng chưa từng thể hiện ra ngoài, nhưng anh ấy vẫn có tiếc nuối với đứa bé kia.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play