Tối hôm đó, Minh Xuyên bắt đầu lên cơn sốt cao, nhiệt độ cơ thể cao đến mức đáng sợ. Minh Nặc hoảng hốt không biết phải làm sao, cậu áp má vào mặt ba, cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng và khóc nói: "Con đi mua thuốc cho ba."
"Khụ khụ... không cần đâu." Minh Xuyên nắm lấy tay Minh Nặc, giọng yếu ớt. Vì sốt cao nên sắc mặt không còn nhợt nhạt trong suốt nữa, mà hiếm hoi lộ ra chút sinh khí, "A Nặc, con ở bên ba một lúc nhé."
Minh Nặc lau nước mắt, gật đầu mạnh mẽ: "Vâng! Con sẽ ở bên ba."
"Thôi, đừng khóc nữa." Minh Xuyên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau má Minh Nặc, mắt long lanh ngấn nước, "Khóc nữa là thành chú mèo mù thật đấy."
Minh Nặc lau nước mắt lung tung, giọng nghẹn ngào: "Dạ, con... con không khóc nữa."
Minh Xuyên mỉm cười dịu dàng, dường như không hề tuyệt vọng trước cái chết, ngược lại còn mong đợi nó đến.
"A Nặc à, chớp mắt một cái mà con đã lớn thế này rồi." Minh Xuyên nhìn Minh Nặc, cổ tay gầy guộc khẽ nhấc lên, vuốt ve gương mặt mềm mại của con, "Ba nhớ hồi con còn nhỏ, nhát gan lắm, chỉ cần một con chuồn chuồn bay qua cũng sợ."
Mắt Minh Nặc ươn ướt, cũng cười theo: "Bây giờ con không sợ nữa đâu."
"Ừ, vì A Nặc nhà ba đã lớn rồi, là đứa trẻ lớn rồi." Minh Xuyên nhìn Minh Nặc chăm chú, bỗng nắm lấy tay con, nói nhẹ nhàng: "A Nặc, ba yêu con."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT