Tôi, tôi đã đến tuổi trưởng thành!” A Tước nhíu mày, có vẻ đang cẩn thận suy nghĩ xem mình rốt cuộc bao nhiêu tuổi, cuối cùng trịnh trọng nói: “Tôi chắc là đã bốn mươi rồi!”

“Phụt!”

Bộ dạng ngây thơ đáng yêu như thế mà lại nói mình bốn mươi tuổi?

Cậu nhóc này đang trêu ta đấy à!

Nỗi khó chịu vì bị Hoắc Dịch Thường bỏ rơi trong hôn lễ của Tô Vãn thoáng tan biến.

Cô bât cười trêu hắn, "Vậy được thôi, cậu lấy quang não ra đây, nếu cậu đủ hai mươi tuổi, thì cậu giúp chị kết hôn đi. Đợi sau này giải trừ được nguy cơ rồi, cậu muốn ly hôn thì chúng ta lại ly hôn."

Dù ở đế quốc tinh tế, việc ly hôn không dễ dàng gì, nhưng vẫn tốt hơn là bị ngẫu nhiên gả cho một người đàn ông không rõ lai lịch, béo gầy, xấu đẹp ra sao.

Quan trọng nhất là, Tô Vãn là người coi trọng ngoại hình, không thể chịu đựng được xấu xí. Nếu sau này phải gả cho một người chồng xấu xí, chắc chắn cô sẽ ăn không ngon, ngủ không yên!

Trước đây, cô đồng ý luôn tỏ ra yêu sâu đậm Hoắc Dịch Thường và nguyện ý kết hôn với hắn cũng chỉ vì đối phương có ngoại hình khá ổn.

Nhưng so với A Tước trước mắt, Hoắc Dịch Thường chẳng khác nào một củ khoai tây!

“Quang não…” A Tước nhìn quanh, rồi thấy cái quang não trên cổ tay mình.

Có vẻ như nó bị hỏng, hắn mân mê một hồi lâu mới mở được giao diện đăng ký kết hôn.

Chị ơi, là chỗ này sao?”

Tô Vãn nghiêng người qua xem. Đó là một chiếc quang não màu đen, thậm chí không nhìn ra được là loại thẻ bài gì, nhưng chất liệu phát sáng khá tốt, trông có vẻ không hề rẻ.

Có lẽ nó có chức năng riêng tư hoặc bị hỏng hóc gì đó, cô không thấy được những thông tin khác. Trang thông tin cá nhân có chút lộn xộn, nhưng may mắn là mã quang xin kết hôn vẫn rõ ràng.

Chỉ cần Tô Vãn đưa thông tin trang cá nhân của mình ra, hai người quét mã quang của nhau một chút, coi như đã gửi đơn xin kết hôn lên hệ thống trung ương của đế quốc.

Nếu cả hai người đều đáp ứng yêu cầu kết hôn, hệ thống trung ương sẽ thông qua.

Ngay lúc này, tiếng bước chân vang lên từ phía sau.

Tô Vãn quay đầu lại, thấy hai người phụ nữ đang đi tới.

Một người lớn tuổi hơn một chút, mặc chiếc sườn xám màu tím, trông đoan trang quý phái.

Người còn lại trẻ hơn, đi bên cạnh người mặc sườn xám tím.

Người đến chính là mẹ và em gái của Hoắc Dịch Thường.

“Tô Vãn, anh trai tôi vẫn chưa tới. Chị xem, buổi hôn lễ này phải làm sao bây giờ?” Hoắc Kiều Kiều nhếch môi, cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Cô ta vốn không thích Tô Vãn, cái đồ yếu đuối bệnh tật này, bởi vì trong mắt Hoắc Kiều Kiều, Tô Vãn luôn mặt dày mày dạn bám lấy anh trai cô ta.

Quan trọng hơn là, cô ta và Tô Mạn là bạn thân, hai người đã quen nhau bảy năm rồi.

Mẹ Hoắc thì không phản đối cuộc hôn nhân này, dù sao quan hệ giữa hai nhà cũng đã định.

Hơn nữa, trong mắt mẹ Hoắc, Tô Mạn chỉ là một đứa con nuôi của nhà họ Tô.

Sao có thể so sánh được với Tô Vãn, cô tiểu thư chính thức này chứ?

Bà ta nói với giọng đầy ý tứ: “Tiểu Vãn à, con cứ đợi Dịch Thường một chút, chắc chắn nó sẽ quay về thôi.”

Tô Vãn cúi đầu, nhìn thời gian trên quang não, bây giờ đã hơn chín giờ tối.

Chỉ còn chưa đầy ba tiếng nữa là đến mười hai giờ.

Nếu Hoắc Dịch Thường thật lòng muốn gấp rút trở về, giờ này chắc đã ở khu thứ ba rồi.

Nhưng hắn không hề có mặt.

Tô Vãn mỉm cười nói: “Bác gái, hôn lễ cứ tiến hành bình thường, bác cứ về sảnh tiệc trước đi ạ.”

Mẹ Hoắc hài lòng gật đầu. Tuy Tô Vãn sức khỏe không tốt, nhưng gia thế tốt, lại có giáo dưỡng và hiểu chuyện.

Hoắc Kiều Kiều đỡ mẹ, quay đầu lại liếc nhìn Tô Vãn một cái, cười lạnh buông một câu: “Chết vì sĩ diện hão!”

Bọn họ đi xa, từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy A Tước đang ngồi ở góc khuất.

Tô Vãn nheo mắt, xoay người lại, phát hiện A Tước vẫn còn ngồi đó. Vừa nãy hắn đã thu cái đuôi to xù xì lại, sợ bị nhìn thấy, bây giờ lại rụt rè thò ra.

Nó đang rất cẩn thận khẽ chạm vào mắt cá chân của Tô Vãn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play