Năm 3021 tinh tế, tinh khu 3.

Gia tộc Tô và gia tộc Hoắc, đều là những dòng dõi quý tộc tại tinh khu ba. Hôm nay là ngày trọng đại, đánh dấu sự kết liên hôn giữa hai gia tộc.

Trên khắp các màn hình Holographic trải dài khắp đường phố, trình chiếu đoạn video lễ phục cưới của đôi uyên ương, lặp đi phát lại không ngừng.

Cô dâu sở hữu vẻ đẹp dịu dàng, thanh tú, chú rể toát lên khí chất lịch lãm, tuấn nhã. Mọi người đều nhận xét họ là một đôi trời sinh.

Buổi lễ thành hôn được cử hành tại sảnh yến tiệc sang trọng trên tầng cao nhất, tầng 88 của một cao ốc chọc trời tại trung tâm tinh khu ba.

Đèn chùm pha lê lộng lẫy, đồ dùng tinh xảo, giữa yến tiệc thịnh soạn, toát lên vẻ quý phái.

Sự kiện trọng đại này không chỉ quy tụ giới quý tộc khu vực thứ ba, mà còn có sự hiện diện của hai nhân vật tầm cỡ đến từ khu vực thứ nhất.

Có thể thấy buổi lễ này được chú ý đến mức nào, nhà họ Tô và nhà họ Hoắc quả thật rất có danh tiếng.

Tuy nhiên, so với không khí náo nhiệt ở sảnh tiệc, phòng nghỉ của cô dâu bên cạnh lại vô cùng căng thẳng.

Lâm Nhiễm Nguyệt lo lắng nói: “Tiểu Vãn, vẫn không liên lạc được với Hoắc Dịch Thường sao? Có phải anh ta gặp chuyện gì rồi không? Hay là mẹ đi hỏi người nhà họ Hoắc xem sao?”

Tô Vãn, trong bộ lễ phục cưới trắng tinh khôi, khẽ cụp hàng mi, ánh mắt dừng lại trên những viên kim cương lấp lánh đính trên tà váy. Trong lòng cô, sự bình tĩnh đến lạ thường.

Đúng lúc này, quang não* của cô đột nhiên kêu "tít" một tiếng, tin nhắn của Hoắc Dịch Thường gửi đến, Tô Vãn giơ tay nhận.
--
*Quang não: được hình dung là một loại thiết bị có khả năng xử lý cực kỳ mạnh mẽ, vượt xa khả năng của các máy tính hiện tại, với tốc độ xử lý và khả năng lưu trữ thông tin khổng lồ.
--
“Tiểu Vãn, xin lỗi em, phi thuyền của Tiểu Mạn gặp sự cố ở khu bảy, anh phải đi cứu cô ấy!”

“Không phải đã có đội cứu hộ rồi sao?”

“Tiểu Vãn, sao em có thể nói như vậy! Tiểu Mạn gặp chuyện như thế, sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn được?”

Tô Vãn điềm tĩnh đáp: “Hoắc Dịch Thường, anh chẳng lẽ đã quên, chỉ còn vài giờ nữa là đến sinh nhật lần thứ hai mươi của em. Nếu anh không trở về kịp để kết hôn, em sẽ phải chịu sự sắp xếp hôn nhân bắt buộc từ Tổng Hệ Thống.”

“Tiểu Vãn, anh sẽ cố gắng hết sức để về kịp, không ai muốn chuyện ngoài ý muốn này xảy ra cả.”

Cố gắng hết sức? Vậy có nghĩa là có khả năng không về kịp.

Tô Vãn im lặng, trong lòng đã hiểu rõ.

Ngược lại, Hoắc Dịch Thường có chút không vui, anh ta trách móc: “Tiểu Vãn, anh biết em không vui, nhưng em không thể ích kỷ như vậy được, Tiểu Mạn là em gái em mà! Cô ấy bị thương rất nặng, anh không thể bỏ đi được! Thôi được rồi, cứ như vậy đi, anh sẽ cố gắng hết sức để về kịp, em cũng đừng tìm bố mẹ anh.”

Cuộc gọi kết thúc.

Trong gương, khóe miệng cô dâu khẽ nhếch lên, nở một nụ cười mỉa mai.

À, em gái cô? Ha ha, cô ích kỷ?

Năm mười ba tuổi, Tô Vãn gặp phải vụ tấn công của hải tặc vũ trụ khi đang ngồi phi thuyền. May mắn đội vệ binh tinh tế đến kịp thời và giải cứu cô.

Tuy nhiên, cô vẫn bị thương nặng, phải nằm trong khoang đông lạnh và bị đóng băng suốt 5 năm.

Không ai biết rằng trong 5 năm hôn mê đó, linh hồn Tô Vãn đã xuyên đến Trái Đất cổ đại, hơn một nghìn năm trước.

Đến khi tỉnh lại, trong nhà cô có thêm một bé gái nhỏ hơn cô nửa tuổi, được nhận nuôi từ khu bảy. Nghe nói là con của bạn thân bố cô, tên là Tô Mạn.

Cô bé Tô Mạn này rất khéo léo, biết cách lấy lòng người. Không chỉ bố của Tô Vãn là Tô Chấn, coi cô bé như con ruột, mà ngay cả hai người anh trai ruột của Tô Vãn cũng xem cô bé như em gái.

Oái oăm thay, giờ đây ngay cả Hoắc Dịch Thường, người đã gắn bó với Tô Vãn từ thuở thơ ấu, cũng vì cô ta mà bỏ rơi hôn lễ.

Sao lại trùng hợp đúng lúc này thế nhỉ.

“Tiểu Vãn…” Lâm Nhiễm Nguyệt vô cùng lo lắng, bà đau lòng nhìn con gái, nhưng nhất thời không biết phải nói gì.

Ngược lại, Tô Vãn an ủi Lâm Nhiễm Nguyệt: “Mẹ, không sao đâu, lễ cưới cứ tiến hành như bình thường.”

“Tiến hành như bình thường?”

“Vâng, mẹ giúp con ra sảnh tiệc giao tiếp với mọi người nhé, con ra ngoài một lát.”

Lâm Nhiễm Nguyệt vội bước theo: “Tiểu Vãn, con ra ngoài làm gì?”

Cánh cửa vừa khép lại, một câu nói vọng vào: “Không có chú rể, con đi tìm chú rể khác.”

Lâm Nhiễm Nguyệt: “…”

Lời tác giả: Tác phẩm mới vừa ra mắt, nam chính có lúc lạnh lùng như băng giá, có lúc lại đáng yêu như thú cưng, đặc biệt sủng ái nữ chính. Nữ chính là một người vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ. Nếu bạn yêu thích những nhân vật có tính cách đa dạng, đừng bỏ lỡ nhé.

Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của quý độc giả bằng cách thêm truyện vào thư viện và bình chọn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play