Đám nam nhân nhắm nghiền mắt mà cười lớn, phối hợp một cách đáng ngờ, còn mười nữ nhân kia thì làm theo lời Cố Bất Dã, chọn lựa từng vị trí… mà gặm cắn nàng.
Tương Linh trong phút chốc vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, giận đến mức khó thở. Nàng nghiến răng, dồn sức kéo đứt sợi xích sắt khóa trên tay. Nhưng chưa kịp phản ứng thêm, đám nữ nhân kia đã nhào lên, đè tay nàng xuống, có người còn cúi đầu cắn vào chỗ khiến nàng thẹn nhất…
Tương Linh kinh hoảng, toàn thân chấn động, lập tức tung lực hất tất cả văng ra xa.
Khi nàng kéo tấm lụa đỏ khỏi mắt, thì phát hiện trong lều đã không còn ai — chỉ còn lại tiếng cười của Cố Bất Dã vang vọng quanh tai:
“Không biết đến đêm động phòng hoa chúc, Ninh Vương nhìn thấy một thân đầy dấu cắn thế này… sẽ nghĩ sao? Bạch Tương Linh, ngươi cả đời này đừng hòng giải thích cho rõ.”
Tương Linh siết chặt tấm lụa, cười lạnh:
“Cố Bất Dã, ngươi tưởng như vậy là thắng à? Nực cười thật. Trong mắt ta, ngươi chỉ đang sỉ nhục chính mình. Chỉ vì ngươi không vượt qua được quá khứ, nên mới lấy ta làm nơi trút giận. Ngươi dùng nỗi sợ hèn hạ của mình, áp đặt lên ta… thế chẳng phải là tự vạch trần vết thương ngươi từng giấu giếm sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play