Tháng tư mười lăm, thành bắc Phổ Châu nguy cơ tứ phía.

Gió nổi, mây đen trĩu nặng như sắp sập xuống. Năm nay rét tháng ba kéo dài, lại thêm một đêm mưa lạnh. Ánh dương xanh trắng yếu ớt phủ lên quan đạo chín dặm, sắc trời thê lương. Từ xa nhìn lại, ngoài cổng thành người đến người đi, bóng dáng mơ hồ trong ánh sáng nhạt, giữa chốn huyên náo hỗn độn lại mang theo vài phần cô tịch khó tả.

Có người?

Trì Diễn quay đầu, chỉ thấy một bóng người thấp thoáng đi xuống thềm đá. Hắn lập tức bước nhanh theo sau, nhận ra đó là một tỳ nữ đang vung tay xua đuổi ong vò vẽ. Nàng đứng trước cửa sổ đóng chặt, dáng vẻ cẩn trọng, dường như sợ quấy nhiễu người bên trong. Trì Diễn thấy thế, liền yên tâm trở về vị trí của mình.

Thế nhưng, hắn vẫn cảm thấy bất an. Một tỳ nữ vô cớ xuất hiện trên lầu cửa thành để đuổi ong, chuyện này thế nào cũng có điểm kỳ quặc. Lòng hắn sinh nghi, vội vã đuổi theo, lặng lẽ bám sát nàng...

Cùng lúc ấy, một cỗ xe ngựa phủ rèm đen lặng lẽ hòa vào dòng người rời khỏi thành, tiến vào tầm mắt của đám thủ vệ.

Phía trước cổng thành, đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập. Từng tốp hắc y nhân nhanh chóng tụ hội, chia làm hai hướng, vây chặt xe ngựa.

Khi toàn bộ thủ vệ đã xếp hàng chỉnh tề, Mộ Dung Quân cưỡi tuấn mã chậm rãi tiến lên. Hắn mang ủng da ô lục hợp, bề mặt khắc hoa văn tinh xảo, y phục gấm vóc, bên hông đeo roi ngà voi, từng đường nét toát ra khí chất bất phàm.

Hắn ghìm cương, vung nhẹ roi ngựa phủi vạt áo, đoạn cúi người về phía trước, khuỷu tay tựa lên yên ngựa, ánh mắt sắc bén dán chặt vào bóng dáng vừa nhảy xuống xe.

"Lục soát."
Giọng nói ngắn gọn, mang theo uy nghi không thể chối từ.

Hai tên thủ vệ lập tức tiến lên, kiểm tra cỗ xe chở quan tài đen phía sau. Ánh mắt Mộ Dung Quân lướt qua toàn bộ xe ngựa, đáy mắt thoáng hiện một tia khinh miệt khó nhận ra.

"Bạch Tương Linh, chẳng lẽ còn muốn ta tự mình mời ngươi xuống?"

Trong giọng hắn lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn. Hắn phất tay, ra hiệu cho thủ vệ trực tiếp bắt người.

Một cơn lạnh buốt lan dọc sống lưng. Tương Linh cùng Kính Đàm vô thức liếc nhìn nhau. Kính Đàm dùng đầu ngón tay chỉ xuống đất, thấp giọng đề nghị:

"Nếu không, ngươi bế phụ thân ta ra, ta cõng, ngươi chặn phía sau?"

Kính Đàm cười khổ, nhún vai:

"Ta không biết võ công, nhưng yên tâm, chỉ cần ta chưa bị bắt, nhất định sẽ đưa phụ thân của người về nhà an toàn."

Tương Linh hiểu ý, lòng thầm cười khổ. Hóa ra nàng ta định biến nàng thành bia đỡ đạn. Biện pháp này cũng không tồi, chỉ là... nàng không muốn kinh động đến phụ thân, càng không muốn để ông phải chịu cảnh bị nhốt trong kinh thành, đến chân cũng không thể duỗi thẳng.

"Không được."
Giọng nàng lạnh lẽo, mang theo sát khí:

"Thà rằng một mồi lửa tiễn ông lên cực lạc, ta cũng không để ai chạm vào ông dù chỉ một ngón tay. Ai dám động vào ông, ta liền lấy mạng kẻ đó."

Dứt lời, nàng thu liễm lửa giận, chuẩn bị xuống xe ứng phó.

Kính Đàm thoáng nghi hoặc:

"Vậy tại sao ngươi...?"

"Thi thể phụ thân không còn nguyên vẹn. Dù thế nào, ta cũng phải đưa ông về trong tình trạng đầy đủ nhất, không để ông chịu thêm bất kỳ tổn thất nào khi gặp lại tổ tiên."

Ánh mắt nàng lóe lên tia đau thương khó che giấu, rồi không nói thêm lời nào, dứt khoát nhảy xuống xe.

Đúng lúc ấy, Trì Diễn hối hả chạy về, nhìn thấy Mộ Dung Quân đã khống chế xe ngựa, hắn lập tức lao vào vọng lâu, cao giọng gọi:

"Vương gia! Vương gia! Xe ngựa của Bạch đại nương tử đến rồi, ngài mau tỉnh lại!"

Không nghe thấy phản ứng, hắn mới nhận ra trong phòng tràn ngập mùi hương kỳ lạ—hiển nhiên là mê dược. Hắn vội lấy ra một lọ nhỏ, tự uống một viên giải dược, sau đó nhét một viên vào miệng Lý Lam. Sau khi kiểm tra quần áo của y không có gì bất thường, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ vội vàng đến Phổ Châu chính là để bảo đảm Bạch Tương Linh có thể an toàn rời đi. Không ngờ hắn lại trúng kế, bị dụ đi nơi khác. Nghĩ đến đây, Trì Diễn chỉ thấy lạnh sống lưng. May mắn Lý Lam không sao, bằng không... hắn thật không dám tưởng tượng.

Lúc này, thủ vệ vén màn xe ngựa, nhưng bên trong trống trơn. Đừng nói bóng người, ngay cả một mảnh vải thừa cũng không thấy.

Mộ Dung Quân sa sầm mặt.

Hắn đích thân xuống ngựa, sải bước đến trước quan tài đen, dùng sức đẩy nắp quan tài ra. Một đàn thiêu thân và ong mật túa ra, bên trong quan tài trống rỗng, không có thi thể.

Trong khi đó, ở cửa bắc Thù Môn, một bàn tay trắng nõn cầm lệnh bài của Cửu vương phủ, đưa đến trước mặt thủ vệ.

Thủ vệ vừa thấy lệnh bài, liền hoảng hốt, lập tức cung kính dâng lên. Quan thủ thành vội vàng chạy tới, cúi đầu hành lễ:

"Vương gia đại giá quang lâm, thần không kịp nghênh đón, xin thứ tội."

Tương Linh thu hồi lệnh bài, thản nhiên gật đầu:

"Vương gia không ở trên xe ngựa."

Quan thủ thành thoáng nghi hoặc:

"Không ở? Vậy vì sao phải đưa xe ra khỏi thành? Vương gia hiện giờ...?"

Ánh mắt nàng trầm ổn, không kiêu ngạo, không khúm núm:

"Vương gia đã có an bài. Chúng ta chỉ là hạ nhân, sao dám suy đoán lung tung? Xin ngài cho phép xe ngựa trở về vương phủ. Nếu có chuyện cần thương nghị, mời ngài đến bắc Thù Môn, Vương gia đang nghỉ ngơi tại đó."

Tương Linh âm thầm bực bội. Kiểm tra, kiểm tra, đã biết rõ là xe của Lý Lam, vào thành tra, ra khỏi thành cũng tra, chẳng lẽ chờ thăng quan phát tài rồi cưới vợ hay sao?

Kẻ đứng canh cổng thành sắc mặt cứng đờ, thậm chí còn hơn cả cành cây khô trong gió đông. Trên gương mặt hắn tràn đầy vẻ thất vọng, vô lực phất tay ra hiệu cho thủ hạ thả người. Trong lòng hắn ngập tràn khát vọng thăng tiến, đến mức suýt quên mất thân phận của chính mình. Bao nhiêu lý do thoái thác đã chuẩn bị sẵn, lễ vật cũng đã lựa chọn kỹ càng, thế nhưng lúc này xem ra tất cả đều uổng công. Chỉ một tỳ nữ với đôi ba câu đã khiến hắn bị đẩy lùi không thương tiếc. Hắn âm thầm cân nhắc, lần sau nhất định phải tìm một người có đủ trọng lượng để ra mặt giật dây.

Ngay lúc Bạch Tương Linh khẽ nâng roi ngựa, chuẩn bị rời đi, một gã có râu quai nón vội vã tiến lên, nhưng lại bị một hắc y nhân thần bí kề lưỡi dao sắc bén vào bên hông. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cỗ xe ngựa chậm rãi lăn bánh qua cổng thành, trong lòng ngổn ngang nôn nóng lẫn bất đắc dĩ.

Thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc, giống như kẻ vừa bước ra từ cõi chết, Tương Linh không nhịn được mà bật cười. Kính Đàm kích động nắm lấy vai nàng, chỉ vào bầu trời xa nơi có đàn bướm đang chao lượn, vui vẻ nói:

"Bọn họ quả nhiên mắc lừa. Không biết bầy ong mật kia có kịp phát uy hay không."

Một bên là hai người thảnh thơi trên xe ngựa, một bên là kẻ may mắn thoát khỏi cuộc truy bắt, nhưng con đường phía trước lại chẳng hề dễ dàng. Theo dự tính, chỉ cần hai canh giờ nữa bọn họ sẽ đi qua trấn Ba Dặm, rồi thêm nửa canh giờ là đến Trường An. Dù thế nào đi nữa, nàng cũng phải đưa thi hài phụ thân về đến nhà an toàn.

Trên đầu Mộ Dung Quân, đàn bướm cuối cùng đã tan biến, bầy ong mật cũng dần tản đi sau khi tạo ra một trận hỗn loạn.

Gương mặt hắn trở nên u ám chưa từng thấy. Một kế hoạch vốn vạn vô nhất thất* giờ đây lại xuất hiện một lỗ hổng chí mạng. Hắn thậm chí còn bị đám thị vệ từ trên vọng lâu xô đẩy qua một bên, hoàn toàn không có chút uy nghi nào của chủ tướng.

*(Vạn vô nhất thất: Chuẩn bị kỹ càng đến mức không có khả năng xảy ra sai sót.)

Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện trên đỉnh tường thành. Y khoác trên mình bộ bạch y thuần tịnh như tuyết đầu mùa, nổi bật giữa nền đá u tối xung quanh, tựa như một vầng minh nguyệt từ trên cao hạ xuống. Sự đối lập rõ rệt ấy khiến cả thế giới dưới chân y dường như trở nên dịu dàng hơn, phần lớn hẳn là nhờ vào dung mạo kia.

Từ cái cách Mộ Dung Quân hừ lạnh đầy khinh miệt có thể thấy, hắn rõ ràng cho rằng người này quá mức chói mắt.

Lúc này, Lý Lam đứng lặng yên, nét mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lại sắc bén như đao. Trong tay y cầm một mũi tên huyền anh đen tuyền, ngang nhiên đặt trước vạt áo trắng như tuyết, toát lên vẻ lãnh khốc vô tình.

Mộ Dung Quân không khỏi bắt đầu hoài nghi—phải chăng tất cả chuyện này đều là kế hoạch của Lý Lam? Một ván cờ kim thiền thoát xác* được sắp đặt tỉ mỉ?

*(Kim thiền thoát xác: Chiến thuật rút lui giả để đánh lừa đối thủ.)

Lý Lam—danh tự chín chữ, vừa qua tuổi nhược quán*—trẻ hơn Mộ Dung Quân năm tuổi. Y là hoàng đệ út của Thánh Thượng. Dù con cháu hoàng thất đông đảo, nhưng xét về bối phận, Mộ Dung Quân vẫn phải gọi y một tiếng "Cửu hoàng thúc". Và hiển nhiên, hắn cực kỳ không tình nguyện làm vậy.

*(Nhược quán: Hai mươi tuổi, độ tuổi trưởng thành của nam giới thời cổ.)

Sắc mặt Mộ Dung Quân vốn đã phức tạp, nay càng trở nên khó coi hơn. Trên trán hắn như có hai chữ lớn: "Khó chịu."

Mà một khi mở miệng, sự khó chịu ấy lập tức thăng cấp thành "phẫn nộ."

"Cửu hoàng thúc, ngài đã biết trước Bạch Tương Linh không có trên xe ngựa, đúng không? Ngài nói muốn vì các tướng sĩ bị oan khuất mà đòi lại công đạo, nhưng thực chất chỉ đang giúp nàng trốn thoát. Ngài có thể bảo vệ nàng nhất thời, nhưng có thể bảo vệ nàng cả đời sao? Đừng ai mong cản ta, hôm nay ta nhất định bắt nàng nợ máu trả bằng máu!"

Lý Lam trầm mặc không đáp, bộ dạng như thể không nghe thấy. Cho đến khi thị nữ của Mộ Dung Quân bị đưa đến trước mặt, y mới khẽ ho một tiếng, giọng nói khàn khàn cất lên:

"Mộ Dung Quân, ngươi giết hay không giết Bạch Tương Linh, với bổn vương không quan trọng. Thánh Thượng đã có chỉ, nàng phải trở về Trường An, bổn vương đương nhiên tuân mệnh. Nhưng chuyện ngươi tính kế bổn vương, hôm nay ta tuyệt đối không để yên. Ngươi thích bắn tên, đúng không? Vậy có từng làm bia bắn chưa? Cơ hội khó có, chúng ta chơi một trò chơi đi."

Mộ Dung Quân nghiến răng, biết mình đã chọc giận y.

Lý Lam hờ hững nhìn hắn, ánh mắt sắc bén lướt qua, tiếp tục nói:

"Ngươi nhiều lần xúi giục Thái tử đối nghịch với bổn vương trên triều đình, lại còn rải lời đồn, ly gián mọi người. Thánh Thượng niệm tình ân đức của gia tộc ngươi năm xưa, mới bao dung mà phong quan ban lộc. Nhưng điều đó không có nghĩa ngươi có thể đứng trước mặt ta mà giương oai làm càn."

Mộ Dung Quân khẽ nhếch mày, bày ra bộ dáng chẳng chút sợ hãi, cười nhạt đáp:

"Cửu hoàng thúc, triều đình vốn là nơi bách gia tranh luận, mỗi người có một ý kiến riêng, đâu thể gọi là đối nghịch? Thần trung thành tận tâm với Thánh Thượng, lại từng lớn lên bên cạnh Thái tử, tình như huynh đệ, đương nhiên phải tận lực phò trợ. Còn về những lời đồn đại kia, thần quả thật vô tội. Dù thần có muốn giải thích, chỉ e cửu hoàng thúc cũng chưa chắc tin tưởng."

Lý Lam biết Mộ Dung Quân chỉ đang cố ý gây nhiễu loạn cục diện. Hiện tại không phải lúc để làm rối thêm tình hình, tránh ảnh hưởng đến quân tâm.

Trong mật thư từ tiền tuyến gửi về, nói rằng Hữu Tướng đã phản bội. Nhưng sự thật là, ông ta chỉ nhận được một tấm bản đồ, còn kẻ tự ý hành động chính là Mộ Dung Huy. Vì hắn không nghe quân lệnh, toàn quân mới bị tiêu diệt. Giữa những lời vu cáo và chân tướng, e rằng chỉ có những kẻ đã khuất mới là người hiểu rõ nhất.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play