Phương Ấu Thanh cố gắng vùi mình vào ghế dựa.

Cô bạn cùng phòng Lưu Nhạc Nhạc chống cằm ngắm nghía trên bục xem còn có anh chàng nào khiến cô nàng rung rinh không, vừa lẩm bẩm: “Haizz, hôm nay thật hạnh phúc, bạn cùng phòng là đại mỹ nhân, ra xem diễn thuyết còn gặp được bao nhiêu soái ca, nếu ngày nào cũng hạnh phúc như vậy thì tốt biết mấy……”

“Anh này lên bục cũng được, bất quá không phải gu của mình.”

“Anh này không được, mình không thích kiểu này!”

Chỉ là cô nàng lẩm bẩm nửa ngày mà chẳng nhận được lời đáp nào, đến khi nhận ra điều này, cô nàng mới quay đầu nhìn thoáng qua.

Cô bạn cùng phòng Phương Ấu Thanh lúc này đang co rúm lại thành một cục, nép sau lưng hàng ghế trước, thấy cô nàng quay đầu lại còn nhỏ giọng hỏi: “Nhạc Nhạc, cậu có mang khẩu trang không? Cho tớ mượn cái.”

Trời nóng như vậy, sao có thể mang khẩu trang, Lưu Nhạc Nhạc lắc đầu, “Cậu muốn khẩu trang làm gì, điều hòa thổi không thoải mái à? Hay là tớ đưa cậu đến phòng y tế xem?”

Trên bục đã bắt đầu diễn thuyết, họ còn ngồi ở phía trong, giờ mà ra ngoài thì quả thực quá lộ liễu.

Phương Ấu Thanh điên cuồng lắc đầu, “Tớ không sao! Tớ chỉ là, muốn che mặt một chút.”

Lưu Nhạc Nhạc bừng tỉnh ngộ ra, “À ~ có phải cậu cảm thấy mọi người xung quanh cứ nhìn chằm chằm cậu nên hơi ngại không, cậu xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ không phải để người khác thưởng thức sao, đừng ngại! Tớ mà xinh đẹp như cậu, tớ đi vệ sinh còn chẳng thèm đóng cửa!”

Cô nàng nói năng phóng khoáng như vậy khiến những người vốn đang chú ý đến bên này khẽ bật cười.

Phương Ấu Thanh: Mau dừng cái kiểu nói năng nguy hiểm này lại!!!

Một người sắp trở thành diễn viên thông qua tuyển idol ở thế giới gốc như cô, sao có thể để ý chuyện bị người khác nhìn thêm vài cái.

Chỉ là cô không thể nói với bạn cùng phòng, anh học trưởng đang diễn thuyết trên bục kia, chính là một trong những "lốp xe dự phòng" đáng thương mà cô đã phụ bạc vứt bỏ trên mạng……

“Tớ hơi buồn ngủ, mấy ngày nay cày thuê kiếm tiền mệt quá, tớ nằm ngủ một lát.” Giống như diễn thuyết ở đại học, ngủ gật hay chơi điện thoại cũng chẳng ai quản, chỉ cần đừng làm ảnh hưởng đến người khác là được.

Lưu Nhạc Nhạc gật đầu, mấy ngày nay cô nàng cũng biết cô bạn cùng phòng này kiếm tiền bằng game, lúc xem cô chơi cô nàng vốn định cũng thử chơi xem, chẳng qua cuối cùng bị mấy thao tác hơi phức tạp làm cho chùn bước, “Vậy được, cậu ngủ trước đi, lát nữa xong tớ gọi cậu.”

Nói xong cô nàng lại chống cằm ngắm nghía các anh chàng đẹp trai, còn Phương Ấu Thanh thì tranh thủ nằm bò ra bàn.

Người trên bục nói năng lưu loát.

“…… Hiện tại phòng làm việc của chúng tôi còn đặt chân vào lĩnh vực game, chủ yếu cung cấp dịch vụ tối ưu hóa trải nghiệm người dùng phù hợp cho các công ty game……”

“Xem ra các em sinh viên khóa dưới đều rất hứng thú với điều này phải không?”

“…… Được, vậy chúng ta tìm một bạn tình nguyện lên bục phối hợp biểu diễn một chút……”

Phương Ấu Thanh vốn chỉ định nằm bò ngẩn người, nhưng vừa nằm sấp xuống cô đã bắt đầu thấy hơi mệt. Trong cơn mơ màng cô chỉ nghe được mấy từ mơ hồ như “game”, “biểu diễn”.

À…… Chắc cũng không liên quan đến mình đâu…… Buồn ngủ quá…… Ngủ tiếp……

Cô không ngờ rằng, tiếng người trên bục vừa dứt, còn chưa kịp chọn người lên bục thì điện thoại của cô đã vang lên giữa hội trường rộng lớn như vậy.

Giật mình, Phương Ấu Thanh còn chưa ý thức được đó là điện thoại của mình vang lên. Bởi vì cô dùng nhạc chuông mặc định của hệ thống, mười người dùng loại điện thoại này thì tám người dùng nhạc chuông đó.

Cô ngủ gà ngủ gật, bị tiếng chuông này làm giật mình, ngồi dậy nhìn xung quanh, mất một lúc mới phát hiện ra điện thoại của mình đang reo.

“Vị học muội này, có thể phiền em lên bục phối hợp chúng tôi trình diễn phần mềm này một chút được không?”

Vội vàng tắt chuông điện thoại xong, nhìn người đàn ông trên bục đang mỉm cười nhìn mình, Trần Thành, Phương Ấu Thanh hoàn toàn ngơ ngác.

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người xung quanh, Phương Ấu Thanh căng da đầu bước lên bục, không hiểu chuyện gì phối hợp biểu diễn xong, cô lại lơ lửng trở về chỗ ngồi.

Vừa ngồi xuống, Lưu Nhạc Nhạc đã xích lại gần, “Chị em, đẹp trai không, à không đúng! Phần mềm hay không!”

Phương Ấu Thanh: Mình chẳng biết gì cả, mình là ai mình đang ở đâu, vừa nãy giọng nói của mình có bị anh ta nghe ra không nhỉ……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play