Bọn họ nhanh chóng nhét đồ vào tủ rồi dọn đi, trong chốc lát đã xong, đây cũng là lý do hai người không cần cô giúp.

Hai người đang cúi đầu nghịch đồ, Phương Ấu Thanh đứng ở cửa nhà vệ sinh lau mặt.

Nghe thấy tiếng cô ra, Tưởng Nguyệt hỏi: “Cậu đói bụng không, chắc cậu cũng không quen đồ ăn ở căng tin trường, mà căng tin cũng phải đến ngày mai mới mở cửa lại, cậu muốn ăn gì lát nữa bọn tớ dẫn cậu đi?”

Phương Ấu Thanh đi qua lấy đồ trong rương ra, chuẩn bị bắt đầu thu dọn, “Ăn gì cũng được, tớ không kén ăn.”

Ngoài cửa truyền đến một giọng nói nhiệt tình dào dạt, Phương Ấu Thanh đoán chừng đây là một người bạn cùng phòng khác của cô.

“DuangDuangDuang! Mỹ nữ về phủ rồi đây 

Cô ngẩng đầu lên nhìn, bốn mắt chạm nhau với cô gái vừa đẩy cửa bước vào.

Cô gái tươi cười rạng rỡ khi nhìn thấy cô liền trợn tròn mắt, sau đó Phương Ấu Thanh nghe thấy cô nàng lắp bắp: “Tớ tớ tớ tớ, tớ đây là…… Ái chà chà…… Tớ, tớ thấy tiên nữ!”

Hai người bạn cùng phòng khác đang cúi đầu thu dọn đồ nghe cô nàng đột nhiên hét lên một tiếng, giật mình, nhao nhao trách mắng.

“Lưu Nhạc Nhạc! Bình tĩnh! Khí chất của cậu đâu rồi!”

“Nhạc Nhạc lần sau đừng làm tớ sợ nữa, thêm vài lần nữa chắc tớ xỉu mất.”

Lưu Nhạc Nhạc vẫn ngơ ngác, cô nàng nhìn cô gái trước mắt da trắng như tuyết, má ửng hồng, tóc mai hơi ướt, khả năng tự chủ của một "con nghiện nhan sắc" đã tan thành mây khói.

Tưởng Nguyệt và Lý Trân Trân nhìn Lưu Nhạc Nhạc ngơ ngác như gà mắc tóc, cười trêu: “Sao vậy, hôm nay có gì khác biệt à? À đúng rồi, bạn cùng phòng của chúng ta là Phương Ấu Thanh chuyển về ở cùng lâu dài, nhanh dọn đồ của cậu khỏi chỗ của người ta đi kìa.”

Lưu Nhạc Nhạc lúc này mới như người vừa tỉnh mộng hỏi: “Cậu, cậu, cậu là Phương Ấu Thanh?”

Hai người kia giờ cũng thu dọn gần xong, Tưởng Nguyệt quay đầu lại nói: “Đúng vậy, đây chẳng phải là bạn cùng phòng Phương Ấu Thanh của chúng ta sao, sao vậy? Người ta chỉ gầy đi thôi mà cậu đã——” không nhận ra?

Khi nhìn thấy gương mặt kia, Tưởng Nguyệt cũng ngây người.

Được thôi, cô nàng đúng là trách oan Lưu Nhạc Nhạc, đổi lại là cô, cô cũng không nhận ra được.

Không hổ là "con nghiện nhan sắc" Lưu Nhạc Nhạc.

Cô bạn cùng phòng này sau khi gầy đi sao lại có thể xinh đẹp đến vậy!

……

Sau khi một phòng con gái ríu rít cả buổi, bị dì quản lý ký túc xá ngoài hành lang hét vọng vào một tiếng, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Phương Ấu Thanh bị vây quanh ở giữa, ba người còn lại xoa nắn vuốt ve cô, nhao nhao cảm thán chua xót.

“Haizz, tớ đúng là Nữ Oa dùng cành liễu vẩy bùn*!”

*Nữ oa dùng cành liễu vẩy bùn: chỉ hành động nữ thần Nữ Oa dùng cành liễu vẩy bùn để tạo ra con người một cách hàng loạt. Đây là một điển tích về nguồn gốc loài người trong thần thoại Trung Hoa.

“Quả nhiên trên mạng nói đúng, người béo đều là cổ phiếu tiềm năng, cậu gầy đi trông xinh thật sự!”

“Chị em xinh đẹp dính lấy nhau nào!”

Bạn cùng phòng thật sự rất nhiệt tình, nhiệt tình đến mức khiến cô hơi luống cuống.

Đột nhiên một thông báo của lớp cứu vớt cô.

Điện thoại di động của các cô gái trong phòng ngủ đồng loạt vang lên một tiếng.

Mở ra xem, tin nhắn trong nhóm lớp tag toàn bộ thành viên.

Chiều thứ tư tuần này, sinh viên ưu tú tốt nghiệp của trường chúng ta, hiện là người sáng lập phòng làm việc Tự Mã, Trần Thành sẽ có buổi diễn thuyết tại hội trường Hoằng Văn, kính mời các bạn sinh viên tích cực tham gia lắng nghe. Các bạn sinh viên sau đây bắt buộc phải tham gia: xx, xx, xxx, Phương Ấu Thanh, Lưu Nhạc Nhạc, xx…… Đề nghị các bạn thông báo cho nhau, sau khi đến lớp trưởng chịu trách nhiệm điểm danh ghi lại tình hình tham gia. 

“A a a! Tớ còn muốn đi chơi mà, sao lại bị bắt lính cưỡng bức nghe diễn thuyết thế này.” Lưu Nhạc Nhạc thấy thông báo này liền kêu rên một tiếng trong phòng ngủ.

Tưởng Nguyệt và Lý Trân Trân xoa xoa tai, an ủi cô nàng: “Không sao đâu, đi cùng Ấu Thanh cậu không thiệt đâu.”

Hai người họ coi như đã nhận ra trình độ "cuồng nhan sắc" của Lưu Nhạc Nhạc đã hết thuốc chữa, không có việc gì là lại lén ngắm mặt Ấu Thanh không nói, nhìn nhìn còn ngây ngô cười, nếu là họ thì chắc lúc này đã sợ đến mức dọn ra ngoài ở rồi.

Chỉ là Lưu Nhạc Nhạc không cho là đúng, Phương Ấu Thanh cũng không để bụng, mọi người vẫn ở chung rất vui vẻ.

Quả nhiên, vừa nói như vậy Lưu Nhạc Nhạc lại vui vẻ lên, tươi cười hớn hở nói: “Cũng đúng ha ha, vậy thì cũng tốt!”

Chớp mắt đã đến chiều thứ tư, buổi diễn thuyết diễn ra đúng giờ.

Ăn cơm trưa xong nghỉ ngơi một lát, khoảng hai giờ hai người thu dọn đồ đạc rồi đến hội trường, tìm chỗ ngồi xuống.

Nói là điểm danh thật ra cũng không có, sau khi phát hiện chuyện này Lưu Nhạc Nhạc kêu to bị mắc mưu bị lừa.

Chỉ là lúc này người đều đã lục tục vào chỗ, họ ngồi ở vị trí gần phía trong, muốn ra ngoài phải lướt qua rất nhiều người, thật sự có chút không tiện. Lưu Nhạc Nhạc chỉ đành tạm thời từ bỏ ý định chuồn êm, ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ.

Lúc này sau khi nhân viên liên quan đến Tự Mã vào chỗ xong, Lưu Nhạc Nhạc lại không bao giờ nhắc đến chuyện chuồn êm trên đường nữa.

Có thể khiến một "con nghiện nhan sắc" ngoan ngoãn ngồi yên còn có nguyên nhân nào khác sao? Không sai, người đến diễn thuyết này, lớn lên rất đẹp trai.

Thậm chí có thể nói nhân viên công tác của Tự Mã đã thay đổi nhận thức cố hữu của mọi người về lập trình viên, ngoài dự đoán đều lớn lên không tệ.

“Oa—— anh học trưởng này đẹp trai quá đi!!! Tớ trước đây nghe các anh chị khóa trên nói anh học trưởng này lợi hại thế nào thế nào, ai ngờ người ta lớn lên cũng đẹp trai như vậy!” Lưu Nhạc Nhạc nhỏ giọng cảm thán với cô.

Phương Ấu Thanh vốn đang chơi điện thoại, bị cô nàng nói vậy cũng có chút tò mò.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, quả thật có một người trông lớn lên rất không tệ đang đứng trên bục. Cô lại nhìn kỹ, người này sao lại quen mắt thế?

Trong ký ức của nguyên chủ, một gương mặt vừa xa lạ vừa ấn tượng sâu sắc……

Đây, đây chẳng phải Mã Đáo Thành Công sao?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play