Vân Lộ Tinh cảm thấy mình thật thảm, nhưng lời nói của cô lại không hề khiến cho mấy người bạn nhỏ của mình đồng cảm.
Sau khi nghe thấy Vân Lộ Tinh nói, động tác gặm bánh của lão Ngô dừng lại, Tiểu Tôn kinh ngạc, Trương Thiên Tài như suy tư gì đó.
Khi Vân Lộ Tinh cho rằng mọi người trầm tư là vì vận mệnh bi thảm của mình, bỗng nhiên Tiểu Tôn dùng một loại ánh mắt khiếp sợ nhìn phía về Vân Lộ Tinh, nói: “Chị Tiểu Lộ Châu, chị không hổ là người đi đầu các trào lưu của bệnh viện Trung Vân chúng ta!”
Vân Lộ Tinh:…… Đoạn thoại này hình như hơi quen quen.
Trương Thiên Tài như suy tư đó nói: “Cũng đúng, quan tài và di ảnh đều đã có, chỉ thiếu mỗi chí minh trên mộ.”
Lão Ngô vỗ vỗ tay, nói: “Ngầu ghê nha, tớ cũng muốn có một cái.” Ông vừa nói vừa đứng dậy, ngay cả bánh quy trong tay cũng không ăn, bắt đầu tìm kiếm giấy cùng bút ở trong đống đồ mà mình mang về, phải viết chí minh cho mộ của mình.
Ba người hưng phấn, lão Ngô suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra một câu, cuối cùng duỗi đầu muốn nhìn Trương Thiên Tài ở bên cạnh viết cái gì, Trương Thiên lập tức che tờ giấy của mình lại, cảnh giác mà trừng mắt nhìn ông.
Lão Ngô lập tức nói: “Tớ sao chép đi, à không, tớ chỉ nhìn một cái……”
Ba người một bên cãi nhau ầm ĩ, một bên tự hỏi nên đi đâu để tìm bia mộ cho mình. Mấy chục phút sau, lúc này mọi người mới nhớ tới bọn họ dường như đã quên chuyện gì.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT