Buổi tối, Bán Hạ ngồi tàu điện ngầm về đến nhà, chị Anh vẫn còn đang say sưa chơi mạt chược ở tầng một. Cửa phòng trong góc tầng hai mở toang, cô con gái nhỏ Nhạc Nhạc của chị đang làm tổ trên chiếc ghế sofa cũ cạnh cửa, trong tay cô bé cầm quyển truyện tranh đọc hết sức chăm chú.
Bán Hạ đeo hộp đàn, tay xách thức ăn giảm giá mua được trước khi siêu thị đóng cửa, rón rén đi ngang qua. Cô giơ tay lên làm động tác im lặng với cô bé.
Tiền trong túi đã cạn sạch, tiền thuê phòng không biết bao giờ mới trả được, có thể kéo dài ngày nào hay ngày ấy.
Cô sống trong căn phòng nhỏ ở góc tầng ba, nằm ngay trên phòng bé Nhạc Nhạc nên hai người rất hợp cạ.
Nhạc Nhạc chớp chớp mắt, gật đầu với cô, cố ý đọc to hơn.
“Công chúa lấy được bóng vàng của nàng, chạy thẳng về lâu đài thuộc về mình và nhanh chóng quên tiệt chú ếch đáng thương.”
“Chú ếch này ngốc quá, một con ếch làm sao có thể trở thành bạn của con người được?”
“Ồ, tôi chỉ nói vu vơ có vậy, nào ngờ nó có thể bò ra khỏi vũng bùn lầy, bôn ba đường dài như vậy đến tìm tôi, lại còn muốn ăn chung bát vàng và ngủ chung phòng với tôi nữa.”
Dưới sự yểm trợ của giọng trẻ con ngây ngô, Bán Hạ chạy lên tầng nhanh như chớp rồi chui tọt vào phòng mình, đồng thời chặn những câu chuyện cổ tích kia ở ngoài cửa.
Cô vểnh tai nghe ngóng động tĩnh dưới tầng, sau đó lấy chú thằn lằn ra khỏi túi, đặt lên tay và cười nói: “He he, nhìn này, không bị chị Anh phát hiện nè.”
Đặt đàn và balo xuống, Bán Hạ lấy miếng đệm sưởi và máy điều chỉnh nhiệt độ mua ở bệnh viện ra, làm theo như quyển sách hướng dẫn nuôi thằn lằn mà bác sĩ đưa, bật nguồn điện xong chỉnh độ ấm. Sau đó tìm một hộp nhựa đựng đồ ăn nhanh rồi rửa sạch, lót thêm 2 tờ giấy lau bếp, đặt một nửa đáy hộp lên đệm sưởi, thế là cũng tạm được coi là một hộp nuôi đủ tiêu chuẩn.
“Chờ bao giờ có tiền tớ sẽ đổi cho cậu một cái ổ sang trọng hơn.” Bán Hạ cẩn thận đưa chú thằn lằn bé nhỏ trên tay vào trong hộp, “Trong sổ tay có nói, nhiệt độ của hộp phải duy trì ở mức 28 ~ 33 độ. Ừm, còn phải bố trí khu nóng, khu lạnh nữa. Cậu thấy nhiệt độ như thế nào?”
Tiểu Liên đen trũi vẫy đuôi bò quanh hộp một vòng, tìm được một góc rồi im lặng nằm xuống. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, trông nó như một viên ngọc đen đóng băng trong núi tuyết, màu mực đậm đặc, lung linh trong suốt, con ngươi sâu hun hút không giống với con người.
Bán Hạ vừa đọc sổ tay vừa lấy thuốc bác sĩ kê rửa sạch vết thương cho nó.
Chú thằn lằn kiệm lời cũng không ngăn được Bán Hạ bắn liên thanh.
“Sao cậu lại bị như này, ai bắt nạt cậu hả?”
“Nhân tiện hỏi xí, sao cậu lại đến được nhà tớ? Chỗ này là tầng ba đấy, cậu nhỏ như vậy mà cũng leo lên được.”
“Mặc dù trong sổ tay nói các cậu có thể không ăn trong vài ngày cũng được, nhưng cậu không thấy đói bụng thật à?”
“Nhà tớ còn gói mì tôm, vừa nãy lúc về tớ còn ghé siêu thị mua ít thịt nạc và trứng gà, cậu có muốn ăn không?”
Sau khi xử lý xong vết thương của Tiểu Liên, Bán Hạ mới bắt đầu kiểm kê số tiền thu được lúc hát rong hôm nay.
“Một trăm chín mốt, một trăm chín hai, có một tờ trăm tệ liền. Vận may hôm nay tốt ghê, gặp được người hào phóng. Không biết đây là của ai, chưa kịp cảm ơn người ta nữa.”
Cô ngã xuống giường, giang rộng cả tứ chi, cảm giác buồn ngủ bỗng nhiên ập đến:
“Dành dụm thêm chút nữa là có thể nhanh chóng nộp tiền nhà rồi. Chờ trả tiền nhà xong, tớ sẽ mua thêm chút thức ăn, đánh chén một bữa thật ngon mới được.”
“Tự dưng muốn ăn sủi cảo quá… loại mà bà nội tớ làm á.”
…
Tối qua lăn lộn tới nửa đêm, hôm nay lại bôn ba cả một ngày, Bán Hạ mệt mỏi suy nghĩ, cuối cùng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lần này cô ngủ không ngon, mơ thấy rất nhiều thứ kì lạ.
Trong mơ, dường như cô quay về tuổi thơ ấu.
Đó là một buổi chiều của ngày hè oi ả.
Ánh mặt trời chói chang chiếu khắp sân cùng tiếng cầm ve dắng dỏi.
Bà nội đang băm nhân bánh sủi cảo trong nhà, còn mẹ ngồi ngay ngắn bên bệ cửa túm tóc, cầm bút viết thư cho ai.
Tiếng dương cầm không biết từ nơi nao truyền đến.
Tiếng đàn réo rắt, trầm bổng vang vọng dưới cái nóng bốc hơi từ mặt đất, y như dòng suối lạnh băng bất ngờ vắt qua mùa hạ nóng nực. Cảm giác mát lạnh phả mặt xua tan đi cái khó chịu trong không khí, làm ta cảm thấy khoan khoái, không kìm được reo khẽ hân hoan.
Bé Bán Hạ mở mắt ra, dụi mắt và mơ màng đi dép rồi leo lên tường ngó sang nhà bên cạnh.
Đâu đâu cũng ngập tràn tia nắng rực rỡ, nhìn xuyên qua kẽ lá trên giàn nho có thể trông thấy khung cửa sổ đang mở của ngôi nhà gạch đỏ quen thuộc trước sân nhà cụ Mộ. Bên trong ô cửa sổ loang lổ, cũ kỹ có một đôi tay nhỏ bé đang diễn tấu trên chiếc đàn dương cầm.
Những ngón tay nhỏ nhắn và trắng ngần thoăn thoắt lướt trên phím đàn đen trắng hệt như các nàng tiên nhỏ bé trong truyện cổ tích đang vui sướng nhảy nhót, tạo nên một giai điệu xao xuyến lòng người.
Tiếng đàn kia xanh thẳm tựa thủy triều mênh mông dâng lên trước mắt, cuốn Bán Hạ đang nằm trên tường chìm xuống đáy biển. Bé Bán Hạ ngất ngây trong thủy triều, xuyên qua mặt nước biển đầy màu sắc, trong ánh hào quang vô vàn ngắm nhìn hình bóng nho nhỏ đang trình diễn dương cầm.
Cô cố gắng mở to mắt muốn xem người đó là ai. Nhưng khuôn mặt của người chơi đàn luôn bị khuất lấp bởi một ánh sáng mơ hồ, cô căng mắt hết sức mà vẫn không thấy được rõ mặt, nghĩ tài nào cũng không ra.
***
Sáu giờ sáng, Bán Hạ bị tiếng chuông báo thức của điện thoại đánh thức.
Phòng đàn của trường thường nhiều người hay tranh, thêm việc cô lại ở xa, không dậy sớm thì đừng mong cướp được phòng để luyện tập.
Bán Hạ đấu tranh mãi mới gượng bật đèn lên, gần như nhắm mắt mò vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt. Đột nhiên mũi cô giật giật, hình như ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn từ trong nhà.
Ngay lập tức, dạ dày của cô đã tỉnh trước não bộ một bước.
Trong bầu không khí se lạnh của buổi sớm mai, trên chiếc bàn nhỏ duy nhất trong phòng lặng lẽ đặt hai cái đĩa và hai đôi đũa. Trong đó có một bộ đã được dùng, còn sót lại chút canh thừa chưa ăn hết. Bộ bát đũa còn lại được sắp xếp gọn gàng, bát úp xuống đĩa. Lúc Bán Hạ mở bát ra, một hương thơm lan tỏa, chỉ thấy trên đĩa là những chiếc bánh sủi cảo trứng vàng ươm thơm phưng phức.
Bán Hạ ngập ngừng cầm một chiếc lên cắn một miếng, vỏ trứng giòn tan, nhân thịt tươi mềm, ngon đến nỗi suýt nữa cô nuốt luôn cả lưỡi. Nước súp thơm ngọt đậm đà chảy từ lưỡi xuống dạ dày.
Đây chính là hương vị mà cô ngày nhớ đêm mong – hương vị quen thuộc khi còn bé!
Chẳng trách đêm qua cô nằm mơ nghe thấy tiếng băm nhân sủi cảo, hóa ra thật sự có người đang làm sủi cảo.
Rốt cuộc là ai nửa đêm nấu bữa sáng mang hương vị của quê nhà cho cô vậy?
Bán Hạ vừa ăn vừa mờ mịt nhìn xung quanh, cuối cùng mới nhớ ra bây giờ cô không phải là sinh vật sống duy nhất trong nhà.
Cô đảo mắt rồi ngồi xổm xuống, hoài nghi nhìn quanh chiếc ổ bé con. Tiểu Liên đang ngủ yên trong hộp mở mắt ra, nhìn cô một cái.
Đôi mắt ấy có đường vân kỳ lạ như đá cẩm thạch, dưới ánh sáng ngời ngời, trong mắt tụ lại thành một đường thẳng đứng khác biệt, vừa thần bí lại vừa đẹp. Lúc Bán Hạ nhìn sang, nó tránh cái nhìn của cô rồi chớp chớp mắt mang ý thừa nhận.
Bán Hạ cầm chiếc đĩa trong tay, lắp bắp hỏi: “Đây là cậu… Cậu làm cho tớ sao?”
Chú thằn lằn đen hơi há miệng, thoáng ợ một hơi, cuối cùng nói một câu bằng tiếng người: “Tôi cũng ăn.”
Sau khi đến bệnh viện và ăn uống trở lại, giọng nó không còn yếu ớt như tối qua nữa, mang theo một loại âm yết hầu vô cùng đặc biệt.
Bán Hạ – người rất nhạy cảm với âm thanh lập tức mắt sáng rực lên.
Chú thằn lằn cô thu nhận lúc nửa đêm không chỉ có giọng nói êm tai mà còn có thể tự nấu cơm; nấu xong còn chu đáo để phần cô ăn. Tự nhiên Bán Hạ có cảm giác mình trúng số độc đắc rồi.
Từ khi lên đại học, vì phải vừa học, vừa làm nên hầu như cô không có bữa sáng nào tử tế.
Sủi cảo trứng không phải món dễ làm, không những phải băm nhỏ nhân mà còn phải đổ một lớp trứng mỏng lên chiếc thìa tròn để tạo ra lớp vỏ bánh hoàn hảo, không phải người khéo tay thì không thể làm được.
Hiếm có hơn là nó lại gần giống với hương vị ở quê cô.
Bán Hạ vui sướng lấp đầy bụng.
Lúc đeo cặp sách và hộp đàn xuống tầng, cô thấy Nhạc Nhạc đã dậy, bé đang nằm trên ghế sofa trong góc đọc truyện. Cô bé dậy sớm, không có ai chải đầu cho, vẫn mặc quần áo ngủ với bím tóc tổ quạ khi mới dậy, nằm sấp trên một chồng truyện tranh.
Bán Hạ dừng bước, đưa tay nhanh nhẹn thắt lại bím tóc gọn gàng cho Nhạc Nhạc, sau đó tiện tay bẹo một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, khẽ hát ngân nga rồi xuống tầng như một làn gió.
“Chị Bán Hạ có chuyện gì mừng hay sao mà vui dữ vậy nhỉ?” Nhạc Nhạc lắc đầu, mắt nhìn từ bóng lưng Bán Hạ chuyển về hình ảnh trong quyển truyện trong tay.
Trên bìa truyện vẽ một cô gái xinh đẹp và một con ốc cực to.
“Ngày xửa ngày xưa, có một bà cụ nọ nhặt được một con ốc đồng, bà đem ốc về nuôi trong một vại nước. Từ đó trở đi, đêm nào cũng có một cô gái bò ra khỏi chum nước, làm bữa sáng thơm ngon cho bà. Trên đời này còn có chuyện hời như thế ư?” Cô bé đọc câu chuyện trong sách, không hài lòng lắc đầu: “Quả nhiên truyện cổ tích toàn là bốc phét.”
Âm thanh trong trẻo vang vọng trong hành lang yên tĩnh vào sáng sớm, sau đó tan biến trước cánh cửa phòng đóng chặt ở góc tầng ba.
***
Kí túc xá nữ vào buổi sáng loạn cào cào, Phan Tuyết Mai của khoa âm nhạc nhạc cụ đang lau cây sáo của mình, Thượng Tiểu Nguyệt tựa vào thành giường đọc phổ nhạc gốc, còn Kiều Hân đang nói chuyện điện thoại với mẹ.
“Con không ăn đâu, trong căn tin chỉ có mỗi bánh bao với màn thầu, toàn dầu mỡ. Mới sáng bảnh mắt ra con không muốn ăn những món đấy.”
“Bé cưng nhà ta không ăn sáng là không được! Hay mẹ bảo dì giúp việc làm một phần rồi mang đến cho con nhé?”
“Không cần đâu ạ. Mẹ đừng làm vậy, các bạn cười con mất.”
Thượng Tiểu Nguyệt ở giường trên đắn đo một hồi rồi vỗ Phan Tuyết Mai: “Cuối tuần học viện mình có thi chọn lọc, cậu hỏi xem cô kia có đi không?”
Phan Tuyết Mai đang dùng que làm sạch đầu sáo, nghe vậy thì lắc đầu: “Cậu ấy không có thời gian rảnh vậy đâu. Sao cậu không tự đi hỏi cậu ấy đi?”
Thượng Tiểu Nguyệt hừ một tiếng, bĩu môi không nói năng gì.
Giữa Thượng Tiểu Nguyệt và Bán Hạ – bạn thân của cô ấy có chút không hợp, Phan Tuyết Mai biết. Thượng Tiểu Nguyệt ngoài miệng bảo chướng mắt Bán Hạ nhưng trong lòng luôn coi Bán Hạ là đối thủ của mình. Tuy nhiên Bán Hạ lại chẳng cảm thấy thế chút nào, vì vậy thường xuyên làm cho mọi chuyện trở nên khó xử.
Những cô tiểu thư ngay cả bữa sáng trong căn tin cũng nuốt không trôi này rất khó có thể hiểu được người ngồi ven đường ăn bánh bao như Bán Hạ.
Khoa âm nhạc là một ngành đốt tiền, phần lớn sinh viên có thể học ở đây đều là gia đình có điều kiện.
Ví dụ như cây sáo của Phan Tuyết Mai được chính tay nhà sản xuất nổi tiếng ở Pari chế tạo, có giá hơn bốn mươi nghìn đô la Mỹ*. Nhà bình thường không thể nào gánh nổi.
*Hơn 900 triệu VNĐ.
Còn Kiều Hân đang làm nũng với mẹ thì từ khi đậu vào trường trung học thuộc Dung Âm, bố mẹ cô ta đã mua một căn biệt thự ở khu phát triển gần đấy rồi chuyển nhà tới, để cô ta có thể tiện về nhà.
Đôi lúc Phan Tuyết Mai cũng không biết tại sao mình và Bán Hạ lại trở thành bạn của nhau. Bán Hạ hoàn toàn khác với các bạn khác của cô ấy. Cô như một ngọn cỏ mọc giữa cánh đồng hoang vu mùa hạ, mạnh mẽ mà cứng cỏi, máu trong rễ cây còn ẩn chứa độc tố, mang sức hấp dẫn khó tả, rất hợp gu cô ấy.
Có điều không biết mấy ngày nay cô nàng có chuyện gì vui mà ngày nào cũng hào hứng đến trường rồi lại sung sướng chạy về. Nghĩ đến đây, Phan Tuyết Mai chợt bật cười. Có lẽ cổ lại đang kiếm tiền ở đâu đó rồi.
“Đúng rồi Kiểu Kiều, nghe nói nhà của đàn anh Lăng Đông ở cùng một khu với nhà cậu hả?” Phan Tuyết Mai thấy Kiều Hân để điện thoại xuống, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện: “Sao cả năm nay mình không thấy anh ấy ở trường nhỉ? Ngay đến mấy buổi biểu diễn trong trường cũng không thấy anh ấy xuất hiện, cậu có biết chuyện gì không?”
“Tớ cũng không biết nữa. Mặc dù ở cùng khu Ngọc Trì nhưng nhà tớ không quen với nhà họ Lăng. Hơn nữa Lăng Đông trông có vẻ hơi khó gần, dù gặp trên đường tớ cũng không dám chào anh ấy.” Kiều Hân kể: “Năm ngoái lúc anh ấy mới đoạt giải thưởng, nhà họ người ra kẻ vào tấp nập, song khoảng thời gian này hình như không có chút động tĩnh gì.”
“Đúng rồi, tớ còn nghe được một tin sốt dẻo liên quan đến anh Lăng cơ, các cậu có muốn nghe không?”
Những lời này cũng khiến Thượng Tiểu Nguyệt ngó đầu xuống hóng hớt.
Phan Tuyết Mai: “Mau lên.”
“Tớ nghe nói cha mẹ Lăng Đông gặp tai nạn từ khi ảnh còn nhỏ, gia đình hiện tại chỉ là người nhận nuôi anh ấy mà thôi.”
“Không phải chứ?” Phan Tuyết Mai giật mình dừng động tác trên tay lại, “Nói như vậy thì đàn anh là trẻ mồ côi à?”
Thượng Tiểu Nguyệt cũng bất ngờ không kém: “Có thật không? Không ngờ hoàng tử dương cầm của trường chúng ta lại có thân thế như vậy.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Mượn tình tiết trong truyện cổ tích “Hoàng tử ếch” và “Nàng tiên ốc”.