Bán Hạ bước ra từ bệnh viện nắm thật chặt hộp đàn mang bên mình, thở một luồng khí trắng vào trong không trung, hơi không biết nên khóc hay cười.

Cô vốn nên cười không nổi, sau khi trả tiền thuốc men xong thì phải mua dụng cụ điều nhiệt và miếng lót nhiệt, hoàn toàn tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm.

Bây giờ tài khoản trống lốc, chỉ còn 17,8 đồng. Tiền thuê nhà tháng sau cũng không biết kiếm ở nơi nào nữa.

Cô gái nhỏ nghèo rớt mồng tơi dường như không còn gì có thể đả kích cô nữa, cô vác hộp đàn đi trên con đường náo nhiệt, vừa đi vừa cười nói: “Trừ bớt tiền về bằng tàu điện ngầm, còn dư được mười lăm đồng nữa, ăn một bữa cũng không thành vấn đề.”

Cô vỗ nhẹ lên túi quần áo: “Ở bên trong được chứ? Có bị ngộp quá hay không?”

Bên cạnh túi áo lông vũ trắng bên cạnh, lộ ra một cái đầu đen như đá mực, sau đó có một âm thanh trầm thấp không biết vang lên từ chỗ nào.

“Không có, nơi này rất ổn, cảm ơn.”

Ở Dung Thành, mặc dù là mùa đông nhưng cây cối bên đường vẫn xanh um tươi tốt, một cây bông vải đỏ tươi nở rộ, nở nhiệt liệt như lửa. Bán Hạ dẫm lên lớp lá rụng nhỏ vụn, đi qua dưới bóng cây đèn đường tạo ra.

“Đúng rồi, sao em lại biết chị? Em có tên không? Chị vẫn không biết nên gọi em thế nào nữa.”

Khối màu đen lộ ra khỏi túi hơi giật giật, lần thứ hai trở nên im ắng.

“Không có tên sao? Vừa nãy ở bệnh viện, thạch sùng của bọn họ đều có tên rất kêu, có tên kỵ sĩ trắng, còn bão tuyết gì đó, còn có cái gì mà U Liên nữa. Chị cũng lấy cái tên cho em nha?”

Nhìn bông hoa nóng cháy như lửa trên đầu, trong đầu Bán Hạ đột ngột hiện lên một cái tên, há mồm nói ra.

“Vậy gọi là Tiểu Liên đi.”

Sinh vật đen như bóng đêm lại được cô đặt cho một cái tên thuần khiết trong sáng.

Nó hơi giật mình ngẩng cổ khỏi túi, cái đầu màu đen xông ra, yên lặng ngửa lên. Người nọ mang nó đi dạo khắp nhân gian, không cần câu trả lời mà tự quyết định dưới bóng cây hoa.

“Tiểu Liên này, em xem mùa đông ở đây đi, chưa bao giờ đổ tuyết, thậm chí cây cối còn có thể nở hoa nữa. Mùa hạ lại không có hồ nước, nhìn không thấy hoa sen và ếch xanh. Ở quê chị, mùa đông nhìn đâu cũng thấy toàn là tuyết trắng bay lả tả. Đến mùa hè thì hồ nước tan băng, sẽ nở đầy hoa sen, rất xinh đẹp.”

“Cứ nhớ lại như vậy… thật là muốn ăn bột củ sen bà nội làm.”

“Đúng rồi, Tiểu Liên em có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì hay không?”

Dòng người trên quảng trường ngoài cửa tàu điện ngầm tấp nập, cáo tòa nhà cao tầng san sát nhau, đèn neon đủ màu trong thành phố tỏa sáng chói lọi cả hoàng hôn.

Bán Hạ chỉ còn 15 đồng mua hai cái bánh bao ăn tối, ngồi ở trên bậc thang cạnh bồn hoa, thổi phù phù ăn.

“Bánh bao ở cửa hàng này rất ngon. Vỏ mỏng nhân to, thơm ngon mọng nước. Quan trọng là mua hai cái còn được tặng một ly sữa đậu nành nóng.”

“Tiểu Liên em thật sự không ăn sao? Chị có thể chia nhân thịt cho em?”

Trong túi áo lông vũ truyền đến âm thanh rầu rĩ: “Tôi không đói bụng, cảm ơn.”

“Bánh bao ngon như vậy cũng không thể ăn…” Bán Hạ thở dài: “Thật sự chỉ cần ăn sâu sao?”

Lúc này đây, giọng nói trong túi phát ra rất nhanh: “Không, tôi không ăn sâu.”

Sau đó lại trở nên có chút trầm thấp uể oải: “Tôi không cần ăn cái gì cả.”

“Đừng ngại mà, muốn ăn cái gì cứ nói. Nếu em đã tới nhà chị, dù không có gì nhiều nhưng ít nhất sẽ không để em bị đói.” Bán Hạ không còn số dư trong tài khoản, huênh hoang đón lấy vị khách từ trong túi, vừa nói mạnh miệng vừa thổi thổi cắn một ngụm bánh bao thịt: “A, nóng quá.”

Thuê một căn phòng được xây ở nông thôn giá 300 tệ một tháng, đang ăn tối ở ven đường, trên mặt Bán Hạ lại chẳng có chút nào lo âu khó xử.

Cô đong đưa cặp chân dài, giống như thấy được một vẻ đẹp nhân gian, vô cùng vui vẻ ăn sạch bánh bao giá rẻ trong tay mình, sau đó phủi phủi tay đứng dậy, khom lưng mở hộp đàn violin bên người ra.

Lấy cây violin ra, thuần thục bỏ mấy đồng tiền xu và mã QR thu tiền vào trong hộp đàn, sau đó cô gác thân đàn lên đầu vai, điều chỉnh âm thanh.

Thậm chí còn khá rảnh rỗi, trong quá trình chỉnh âm còn giải thích kỹ năng giữ tiền: “Đã không có nhiều nhưng cũng không thể để không có gì cả. Ít một chút thì thể hiện em không kiếm được nhiều. Nhiều người khác ghen ghét em thì sẽ không muốn cho. Chút tiền dư lại của chúng ta cũng vừa đủ.”

Dưới cây bông đỏ như lửa, một thân cô gái trắng như tuyết, đội chiếc mũ thêu đen trên đỉnh đầu, tóc dài buộc đuôi ngựa, trên con đường người đến người đi, bày quán bán tài, cô giơ tay kéo đàn.

Bản thân Bán Hạ, tuy sinh ra được một vóc người tuyệt đẹp eo nhỏ chân dài thế nhưng vẫn sống rất tùy tiện. Lười trang điểm, mắt mày nhạt nhòa, tóc cũng chỉ tiện tay cột ra sau đầu, đặt trong học viện nghệ thuật người đẹp nhiều như mây thì không có một chút nổi bật nào.

Chỉ khi cầm đàn kéo vĩ, khí chất của cô đột nhiên trở nên mãnh liệt. Vẫn là chân mày đó, ánh mắt đó nhưng khi chơi đàn dưới bóng cây hoa thì cả người giống như được bao bọc bởi các cánh hoa, chói mắt sáng rực trong thời gian ngắn.

Dường như cô đã quen bán nghệ bên đường, không hề đứt quãng e lệ. Ngón tay trắng nõn giơ vĩ đàn lên, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt. Nụ cười không mềm yếu mà lại khá ngông cuồng. Nốt nhạc khẽ vang lên, các nốt nhạc như nối đuôi nhau phát ra bốn phương.

Nhịp điệu rất nhanh đến từ tay cô, thế nhưng người kéo lại nhẹ nhàng thoải mái, kéo thả tự nhiên. Ngón tay mảnh khảnh cầm vĩ đàn đang di chuyển trên tần số cao, âm sắc chỉn chu lại uyển chuyển nhẹ nhàng, mềm mại lướt qua giống như tơ lụa.

Giống như có một con ong bay ra khỏi cây đàn.

Rất nhanh, hai con ong, ba con ong…… Một đàn ong nối đuôi nhau, chen chúc bay ra khỏi chiếc hộp đàn nho nhỏ.

Đàn ong xoay đôi cánh mỏng, sức sống mãnh liệt, lập tức bay khỏi dây đàn, tản ra dưới tán hoa, hòa lẫn với ánh đèn neon, bay đi xe vào thành phố ngựa xe như nước, nơi chốn phồn hoa.

Âm thanh vang dội thu hút sự chú ý của nhiều người.

“Xem kìa, có người đang kéo đàn violin.” Mấy cô gái trẻ dừng lại bước chân.

“Chị gái nhỏ thật là giỏi, chị ấy kéo bài nào vậy? Động tác nhanh quá tôi nhìn không rõ.”

“Tuy rằng không hiểu nhưng có cảm giác thật là lợi hại.”

Những người tan tầm trên đường tốp năm tốp ba ghé mắt xem, học sinh nghỉ chân bên quán lẩu cay ở ven đường.

“Ong ong ong, kéo kiểu gì ấy nhỉ, cảm giác giống như có một đàn ong mật đang bay vậy. Không có chút ý nghĩa nào hết.” Có những người dốt đặc cán mai với nhạc cổ điển không quá cảm thấy hứng thú.

“Ha ha, giống ong mật là được rồi, đầu bài đã giống đàn ong bay múa. Là một khúc cổ điển, siêu khó. Ai có thể kéo được là rất lợi hại rồi.” Cũng có vài người hiểu biết mở miệng giải thích vấn đề, thuận tiện khoe học thức của mình đôi chút.

Rất nhanh, điện thoại trong túi truyền đến âm thanh nhận được tiền, hộp đàn cũng có thêm mấy tờ tiền giấy.

Hai người đàn ông ăn mặc đẹp đẽ đi ngang qua, một người trong đó nghe xong một lát rồi xoay qua nói với người đi cùng mình.

“Cũng không phải khúc gì có độ khó cao, cùng lắm cũng là hù người ngoài nghề một chút mà thôi. Kéo dây tùy tiện, cũng không bấm phím nữa. Đám người chưa từng được dạy nhạc phổ luôn là như thế, cảm thấy nhanh là lợi hại. Kéo nhanh là khó, chơi càng nhanh thì là càng giỏi. Buồn cười thật sự.”

Người đi cùng người đó là một ông cụ tóc trắng bạc, chắp tay sau lưng, chậm chạp dừng bước chân trước tiếng đàn.

“Thế chẳng phải rất tốt sao? Người qua đường cũng bị cô bé hù dọa nên mới thẳng tay đưa tiền. Cô bé cũng đã thực hiện được mục đích của mình.” Ông cụ nở nụ cười: “Huống chi tiếng đàn của cô bé cũng có nét riêng, cũng không chỉ kéo nhanh mà thôi đâu.”

Lúc đi ngang qua ông còn lấy túi tiền được may tinh xảo của mình khỏi ngực, khom lưng buông một xấp tiền dày xuống hộp đàn.

Những lời đánh giá khen hay chê của người qua đường không thể nào đi vào tai Bán Hạ, người biểu diễn dưới tán cây hoa đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình.

Thậm chí khi con thạch sùng màu đen nhánh giật giật, bò ra khỏi túi cô cũng không chú ý.

Một cô gái đang đứng xem diễn cách đó không xa đột nhiên kéo bạn mình.

“Mau xem, trong túi chị ấy bò ra thứ gì vậy?”

“Ôi trời ạ, là thằn lằn. Mình rất sợ con vật này.”

“Thật hiếm thấy, chị gái nhỏ còn nuôi thằn lằn làm thú cưng nữa.”

“Nó gọi là thạch sùng, con này đẹp quá, lại còn là loài thạch sùng full đen như thế. Tôi còn cho rằng thạch sùng chỉ toàn màu cam hồng.”

“Thằn lằn màu đen, chị gái nhỏ áo trắng. Vừa thô bạo vừa lạnh lùng, còn chơi đàn giỏi như vậy, thích chị gái này quá đi mất.”

Thạch sùng bò ra khỏi túi ngẩng đầu, từ góc nhìn của nó, có thể xuyên qua cây vĩ phản sáng, thấy những bóng đèn neon nhỏ rực rỡ. Trong túi vừa sâu vừa chật hẹp, ló đầu ra ngoài là một thế giới to lớn rực rỡ

Nhà lầu cao ngất trong mây, tiếng còi xe bén nhọn chói tai, con người đi qua đi lại giống như những người khổng lồ.

Người biểu diễn gần trong gang tấc, ngón tay có lực, vĩ đàn tung bay.

Khúc nhạc bay ra từ dây đàn lại có hình ảnh mình đã từng quen thuộc.

Nó nhìn chằm chằm dây đàn bay múa phía trước, tiếng đàn mang theo ký ức của nó, nhớ lại nhiều năm về trước.

Khi đó nó vẫn là một đứa bé trai 7 8 tuổi, giấu bản thân trong một vùng quê nông thôn rộng lớn.

Từng bụi gai mọc thành cụm ngoài thiên nhiên và bụi hoa tràn ngập sức sống, có vô số con ong bay lượn.

Ong ong ong, ong ong ong. Tiếng ong đó cũng giống như tiếng đàn này, tùy ý rõ ràng, chuyển động không ngừng.

Bé trai nho nhỏ ôm đầu gối ngồi trong đống cỏ dại cao hơn mình, cậu không biết mình đã ngồi xổm trong khung cảnh hoang dã này bao lâu rồi. Nơi này chỉ có đàn ong bay múa, tiếng dế mèn gáy to, rắn, côn trùng lạnh run bò gần đó. Dường như chỉ cần trốn ở chỗ này thì có thể rời xa những đau khổ khó chịu đựng đó, rời xa thế giới không ngớt tiếng mắng chửi của người lớn.

Bùn đất ẩm ướt dưới chân bị sinh vật nào đó đào ra, thân hình lạnh băng bò qua chân cậu, sau đó bò xuống lớp bùn đất.

Nếu có thể, cậu hy vọng mình cứ như vậy mà ngủ trong tiếng ong ong, chui vào lớp bùn đất ướt át này, từ đây quay về nơi hiu quạnh cũng được.

Dù sao đã không có nhà để về rồi, cũng không còn người nào chờ mình về nhà.

Nhưng mà, màu trời đêm đó càng ngày càng tối lại, màu đen nhánh chậm rãi bò lên từ dưới chân núi, bao trùm khắp không trung. Cậu bé lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi theo bản năng.

Nhiệt độ không khí giảm xuống rất nhanh, thân thể vừa đói vừa mệt. Bóng cây đong đưa vang lên tiếng ầm ầm hòa với tiếng ong bay, dường như sẽ có những con quái vật xấu xí dữ tợn trong truyện sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, bắt lấy mắt cá chân lạnh băng của mình.

Có lẽ mình cũng sẽ chết giống như ba mẹ.

Cậu bé vùi đầu mình vào đầu gối. Bản năng cơ thể cũng chiến thắng linh hồn non nớt.

Có người hay không, tùy tiện tới một người đi.

Đưa tôi về, mang về những nơi có tiếng người, có ánh đèn.

Lớp cỏ rậm rạp bị một bàn tay nhỏ đẩy ra. Một khuôn mặt tròn đội mũ rơm chui ra từ lớp cỏ dại um tùm, khuôn mặt nhỏ kia vì chạy vội trong thời gian dài nên đỏ bừng, đôi mắt linh hoạt sáng lên lúc trông thấy cậu bé.

“Ai da, quả nhiên anh trốn ở chỗ này. Làm hại em tìm lâu muốn chết.” Cô bé 6 7 tuổi tháo mũ rơm trên đỉnh đầu mình xuống, quạt đàn ong khắp bốn phía bay đi chỗ khác, nắm lấy tay cậu bé, một tay dùng sức kéo cậu lên: “Mau trở về đi thôi, mọi người trong thôn đều ra ngoài tìm anh đấy.”

Bây giờ nhớ lại, anh cũng không thể nhớ rõ hai đứa trẻ nho nhỏ, chân cong chân vẹo từ đồng ruộng hoang vu trở về nhà lúc sắc trời đã tối như thế nào nữa.

Anh chỉ nhớ cô bé nhỏ hơn anh một chút đang không ngừng tách những cây cỏ cao kia ở phía trước. Cái tay nhỏ kia dắt anh đi cả một đường, đầu ngón tay tròn tròn, móng tay cắt ngắn ngủn, lòng bàn tay còn có một vết chai mỏng do luyện đàn violin.

Vết chai mỏng đâm vào lòng bàn tay cậu bé khó chịu cả một đường, trong lòng cũng khó chịu.

“Không có việc gì đâu. Mẹ em từng nói, cho dù là chuyện gì không vui thì cũng sẽ qua. Chỉ cần kiên nhẫn đợi nó qua đi thì sẽ không khó chịu như vậy nữa.” Bóng dáng nho nhỏ không ngừng lắc lư trước mặt cậu cứ nói luyên thuyên cả đường: “Anh đừng sợ, chúng ta sẽ lớn lên rất nhanh. Đến khi em lớn thì sẽ đi tìm anh, còn có thể tìm anh chơi nữa.”

“Thật vậy chăng…… em hứa là sẽ đến đấy.”

Tiếng cười hì hì của cô bé truyền đến: “Đương nhiên rồi, em còn đồng ý muốn cưới anh làm vợ mà.”

“Nói bậy, con gái sao có thể nói cưới vợ.” Cậu bé bị những lời này chọc cười, có như vậy mới quên mất niềm đau mất ba mất mẹ: “Con gái chỉ có thể gả chồng, anh mới có thể cưới…… Cưới gì đó.”

“Ha ha, đều giống nhau hết mà. Không cần để ý chút việc nhỏ như vậy đâu.”

Tiểu Liên đen như mực ngẩng đầu, hai tròng mắt nhìn thiếu nữ đang kéo đàn. Cặp mắt kia có hoa văn loang lổ kỳ lạ, vừa quỷ dị vừa thần bí, không giống như con người.

Đều là gạt người.

Em đã không nhớ ra tôi nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play