Chương 59:

Nhiệm Vụ Thành Công

Lời của Thịnh Văn Nhiên như tiếng sét giữa trời quang, suýt nữa khiến Độ Niệm đánh rơi chùm chìa khóa trong tay.

Trên mặt cậu hiện lên chút kinh ngạc, sững người trong chốc lát rồi mới nhớ ra phải hỏi: “Hắn gặp chuyện gì?”

Ánh mắt Thịnh Văn Nhiên lộ vẻ do dự, rõ ràng vẫn chưa tiêu hóa hết tin tức vừa nghe được, môi anh mấp máy nhưng rồi lại thôi.

Khoảnh khắc này, Độ Niệm chợt nhớ đến cuộc điện thoại mà cậu nghe được trên xe của Phó Tiêu, lại nhìn thấy biểu cảm lúc này của Thịnh Văn Nhiên, trong lòng cậu bỗng có dự cảm bất an.

Cậu vô cùng căm ghét hành vi của Thịnh Chất Ninh, nhưng từ trước đến nay hắn ta vẫn sống tốt, chuyện xảy ra vào thời điểm này quá đột ngột. Có chuyện gì mà ngay cả nhà họ Thịnh cũng không thể dàn xếp nổi?

Nghĩ đến lời Phó Tiêu từng nói khi đó, Độ Niệm không khỏi có chút liên tưởng không hay, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh trên mặt.

Cậu không thúc giục Thịnh Văn Nhiên nói tiếp, chỉ lặng lẽ đóng cửa, vào phòng thay một bộ đồ ở nhà, dành cho anh chút thời gian để ổn định lại tâm trạng.

Có lẽ vì sự bình tĩnh của Độ Niệm mà Thịnh Văn Nhiên cũng dần thả lỏng. Đến khi cậu bước ra, anh đã trông ổn hơn nhiều, thậm chí còn pha hai tách trà đặt lên bàn trà.

Độ Niệm ngồi xuống sofa, đè nén nỗi bất an trong lòng, cầm lấy ly trà nhấp một ngụm.

Sắp xếp lại suy nghĩ, Thịnh Văn Nhiên mới trầm giọng nói: “Nghe nói Thịnh Chất Ninh dính vào ma túy, hai ngày nữa sẽ bị đưa vào trại cai nghiện.”

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng tin tức này vẫn khiến Độ Niệm kinh ngạc, cậu không ngờ Thịnh Chất Ninh lại dính vào ma túy.

Đột nhiên, cậu nhớ lại lần trước khi Thịnh Chất Ninh đến tìm mình, gương mặt hắn ta trắng bệch đến mức không bình thường, hai gò má cũng gầy hóp lại.

Khi đó cậu không mấy để tâm, hoàn toàn không ngờ đó lại là hậu quả của việc sử dụng ma túy.

“Nghe nói là người bên cạnh hắn thu thập bằng chứng rồi trực tiếp báo cảnh sát, chuyện ầm ĩ lắm.” Thịnh Văn Nhiên nhớ đến tiếng khóc của mẹ mình trong điện thoại ban nãy, khẽ thở dài. Dù anh không thích người em trai này, nhưng nghe được tin như vậy cũng chẳng thể thấy nhẹ nhõm chút nào.

“Cha tôi tức giận lắm, dù thế nào cũng phải đưa hắn vào trại cai nghiện. Tối qua còn đánh hắn một trận.”

Nghe vậy, Độ Niệm cảm thấy hơi bất ngờ. Cậu cứ nghĩ nhà họ Thịnh sẽ tìm cách che chở cho Thịnh Chất Ninh, không ngờ cha của hắn ta lại mạnh tay đến thế, thậm chí còn muốn đưa hắn vào trại cai nghiện ngay lập tức.

Làm vậy chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng, khiến nhà họ Thịnh bẽ mặt. Còn Thịnh Chất Ninh, nếu ở trong trại cai nghiện hai ba năm, cuộc đời hắn ta coi như bị hủy hoại hoàn toàn.

Trước đây từng nghe nói vợ chồng nhà họ Thịnh vì danh tiếng của gia tộc mà sẵn sàng nhận nuôi một đứa trẻ để che giấu việc con trai mình mất tích, nên cậu cứ nghĩ lần này họ cũng sẽ làm vậy. Không biết lần này họ thực sự nghĩ thông suốt, hay chỉ đang muốn bù đắp lỗi lầm trước kia.

Nhưng chuyện Thịnh Chất Ninh bị người khác thu thập bằng chứng vẫn khiến Độ Niệm thấy có chút kỳ lạ.

Hắn ta là người thông minh và cẩn trọng, làm sao có thể không hay biết việc bản thân bị theo dõi?

Trong khoảnh khắc ấy, cậu bỗng nhớ đến lời Phó Tiêu nói trong điện thoại hôm đó: “Đừng làm kinh động đến hắn.”

Chẳng lẽ khi đó Phó Tiêu đã biết Thịnh Chất Ninh dính vào ma túy, và chuyện này chính là do anh ta sắp đặt?

Trong lòng Độ Niệm dâng lên một nỗi kinh ngạc, nhưng trước mắt còn chuyện quan trọng hơn, cậu không có thời gian suy nghĩ sâu xa.

Nhìn biểu cảm của Thịnh Văn Nhiên, cậu liền đoán được cuộc gọi của phu nhân nhà họ Thịnh ban nãy chắc chắn không chỉ để thông báo chuyện này, mà còn có mục đích khác.

Quả nhiên, Thịnh Văn Nhiên im lặng rất lâu, khi lên tiếng lần nữa, giọng nói mang theo chút châm chọc:

“Họ định công khai thân phận của tôi với bên ngoài, đồng thời công bố tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, để mọi người biết tôi mới là con ruột của họ.”

Nói đến đây, bàn tay Thịnh Văn Nhiên siết chặt thành nắm đấm, trong mắt lần đầu hiện lên tia hận ý.

Khi anh còn nhỏ bị kẻ thù bắt cóc, phản ứng đầu tiên của cha mẹ là giấu nhẹm đi, không muốn làm mất mặt gia tộc. Đến khi anh được tìm thấy sau hơn chục năm, cha mẹ cũng không muốn công khai thân phận của anh, vì khi ấy họ đã có một người con trai thay thế.

Bây giờ, khi kẻ thay thế kia đã làm ô danh gia tộc, họ lại vội vã công khai thân phận anh.

Từ đầu đến cuối, anh chưa bao giờ cảm nhận được sự trân trọng từ họ, cứ như thể anh chỉ là một quân cờ có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Độ Niệm thấy Thịnh Văn Nhiên cúi đầu, trong lòng cũng có chút khó chịu. Cậu biết lúc này nói gì cũng không thể an ủi anh, chỉ có thể vỗ nhẹ lên lưng anh mấy cái.

Một lúc lâu sau, cậu mới khẽ hỏi: “Vậy cậu định làm gì?”

“Tôi không muốn để họ được như ý.” Thịnh Văn Nhiên ủ rũ nói xong câu này, rồi lại cảm thấy mình hơi ấu trĩ, mím môi nhìn Độ Niệm: “Cậu nghĩ tôi nên làm gì?”

Anh không tin cha mẹ, cũng không tin bất kỳ ai khác, nhưng lại hoàn toàn tin tưởng Độ Niệm.

Khi gặp phải chuyện không muốn đối mặt, anh theo bản năng muốn dựa vào cậu.

Độ Niệm lý trí hơn Thịnh Văn Nhiên lúc này, tuy cũng không chấp nhận được cách làm của vợ chồng nhà họ Thịnh, nhưng cậu hiểu rằng việc công khai thân phận sẽ chỉ có lợi cho anh.

Trước đây, chính vì nhà họ Thịnh không thừa nhận Thịnh Văn Nhiên, nên Thịnh Chất Ninh mới có thể liên tục ra tay với anh. Bây giờ, khi thân phận anh được công bố, những kẻ khác cũng sẽ e dè hơn.

Hơn nữa, hiện tại Thịnh Văn Nhiên đã bước chân vào giới giải trí, có vô số ánh mắt đang dõi theo anh. Nếu sau này bị người ta đào bới quan hệ với nhà họ Thịnh rồi bịa đặt tin tức, anh sẽ hoàn toàn rơi vào thế bị động.

Thay vì như vậy, chi bằng chủ động công khai ngay bây giờ, tránh phát sinh rắc rối sau này.

Dù không biết chuyện anh từng bị giới truyền thông dùng tin tức này để uy hiếp, nhưng Độ Niệm cũng đã tính đến khả năng đó. Cậu suy nghĩ một lát, rồi nghiêm túc trả lời:

“Tôi hy vọng cậu công khai thân phận.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Độ Niệm khi suy nghĩ cho mình, lòng Thịnh Văn Nhiên chợt ấm lại, cảm giác bài xích với nhà họ Thịnh cũng vơi đi đôi chút: “Được, vậy tôi đồng ý.”

Rồi anh mỉm cười, khóe môi cong lên:

“Nhưng… vẫn phải bàn bạc điều kiện với họ đã.”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Thịnh Văn Nhiên chống tay lên sofa đứng dậy, thần sắc đã hoàn toàn bình thường trở lại. Anh liếc nhìn đồng hồ rồi nói:

“Cũng đến giờ này rồi, tôi đi đặt đồ ăn ngoài.”

Độ Niệm vẫn ngồi trên sofa, không nhúc nhích. Trong đầu lại hiện lên những suy đoán ban nãy, cậu do dự một lát rồi vẫn lên tiếng gọi Thịnh Văn Nhiên lại:

“Cậu có biết ai đã báo cảnh sát về Thịnh Chất Ninh không?”

“Không biết.” Thịnh Văn Nhiên lắc đầu, động tác cầm điện thoại thoáng khựng lại, “Nghe nói là một trong những người thường chơi cùng hắn, nhưng cụ thể là ai thì không rõ.”

Thông thường, cảnh sát sẽ không công khai danh tính người tố giác, nên không biết cũng là điều bình thường.

Nhưng những kẻ thường xuyên chơi chung với Thịnh Chất Ninh đa số đều là con nhà giàu, có khi chính bọn họ là người đã dẫn hắn vào con đường nghiện ngập. Cho dù có thù oán gì đi nữa, bọn chúng cũng không đến mức làm ra chuyện này.

Hơn nữa, với sự cẩn trọng của Thịnh Chất Ninh, hắn tuyệt đối không thể để những kẻ không đáng tin tóm được điểm yếu của mình. Người có thể thu thập bằng chứng chắc chắn phải là kẻ mà hắn tin tưởng. Mà một người như vậy, sao có thể đột nhiên phản bội hắn?

Nếu không có kẻ đó đứng ra tố giác, có lẽ chẳng ai biết được sự thật này.

“Mẹ tôi nói, hắn đắc tội với ai đó, nếu không đã chẳng bị chơi một vố như vậy.” Thịnh Văn Nhiên nhíu mày, rõ ràng không đồng tình với quan điểm của mẹ mình. Dù có ai muốn hạ bệ Thịnh Chất Ninh đi chăng nữa, thì bản thân hắn cũng đã làm chuyện sai trái, kết cục ngày hôm nay là do hắn tự chuốc lấy.

Nghe những lời này, rồi nhớ lại cuộc điện thoại mà mình từng nghe thấy trên xe của Phó Tiêu, Độ Niệm càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng.

Trong lòng cậu có cảm giác khó tả, nhưng không nói gì thêm.


Sau hôm đó, Thịnh Văn Nhiên hẹn ngày gặp mặt vợ chồng nhà họ Thịnh.

Ban đầu, Thịnh phu nhân đặt bàn tại một nhà hàng cao cấp, nhưng Thịnh Văn Nhiên viện cớ không tiện ra ngoài, cuối cùng quyết định bàn chuyện ngay tại nhà.

Thực ra, với danh tiếng hiện tại của Thịnh Văn Nhiên, ra ngoài đúng là không dễ dàng. Nhưng lý do quan trọng hơn là anh không muốn ngồi ăn cùng cha mẹ mình, cũng không muốn mất quá nhiều thời gian với họ—nói chuyện xong là có thể rời đi ngay lập tức.

Ngày hôm đó, Độ Niệm được nghỉ. Cậu không có ý định xen vào cuộc nói chuyện của họ, nhưng lại có công việc cần giải quyết nên vẫn ở nhà, trong phòng riêng.

Phòng của cậu cách âm khá tốt, cậu tập trung vào công việc đến mức không hề hay biết vợ chồng nhà họ Thịnh đã đến từ lúc nào.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng khóc văng vẳng đâu đó.

Cậu ngẩn ra, ngước mắt khỏi màn hình máy tính, rồi đứng dậy, chậm rãi đi về phía cửa phòng.

Lúc này cậu mới nhận ra, âm thanh ấy vọng đến từ phòng khách.

Đứng lặng một lúc, Độ Niệm khẽ thở dài—có vẻ cuộc nói chuyện lần này không mấy suôn sẻ.

Nhưng đây là chuyện nhà người khác, cậu cũng không có tư cách xen vào, chỉ có thể quay lại bàn làm việc, tiếp tục tập trung vào công việc của mình.

Mãi đến buổi chiều, cánh cửa phòng bị gõ nhẹ. Độ Niệm mở cửa, nhìn thấy Thịnh Văn Nhiên đứng bên ngoài.

Anh cầm túi đồ ăn ngoài, nháy mắt với cậu:

“Họ đi rồi.”

Độ Niệm nghiêng người nhường đường cho anh vào. Nhìn thấy anh đặt túi đồ ăn lên bàn, cậu do dự hỏi:

“Cuộc nói chuyện thế nào?”

“Cũng bình thường thôi.” Thịnh Văn Nhiên nhún vai thờ ơ. “Tôi đồng ý để họ công khai thân phận của mình, nhưng tôi sẽ không quay về Thịnh gia. Sau này tôi vẫn làm những gì mình muốn, họ không có quyền yêu cầu tôi điều gì.”

“Họ đồng ý à?” Độ Niệm nhớ đến tiếng khóc khi nãy, cũng đoán được vợ chồng nhà họ Thịnh đã phản ứng gay gắt thế nào.

Bây giờ Thịnh Chất Ninh xảy ra chuyện lớn như vậy, đứa con trai duy nhất còn lại thì xa cách với họ đến thế, Thịnh phu nhân đau lòng đến bật khóc cũng không có gì lạ.

“Không đồng ý cũng phải đồng ý.” Thịnh Văn Nhiên mỉm cười, đưa cho cậu đôi đũa lấy từ trong túi đồ ăn. “Họ định công khai thân phận của tôi tại buổi tiệc nửa tháng sau và mời rất nhiều phóng viên. Nếu họ không đồng ý, tôi sẽ nói thẳng ra trước mặt mọi người.”

Độ Niệm cũng bật cười, gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đặc sắc của vợ chồng Thịnh gia khi nghe Thịnh Văn Nhiên nói vậy.

Biết kết quả cuộc nói chuyện lần này không tệ, Độ Niệm cũng yên tâm hơn, tâm trạng thoải mái hẳn.

Thịnh Chất Ninh lần này vào trại cai nghiện, ít nhất cũng phải hai, ba năm sau mới ra được. Khi đó, dù hắn có muốn gây chuyện với Thịnh Văn Nhiên, e rằng cũng chẳng còn đủ sức.

Đến lúc đó, kết cục cũng đã an bài. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhiệm vụ lần này của cậu xem như đã thành công.

Nghĩ đến đây, trong mắt Độ Niệm lóe lên một tia sáng, tâm trạng tốt hơn hẳn, ngay cả khẩu vị cũng cải thiện không ít.


Tiết trời thu không còn oi bức như trước. Nhất là vào buổi hoàng hôn, những cơn gió mát lành cuốn đi hơi nóng ban ngày, chỉ để lại chút se lạnh dễ chịu.

Tan làm, Độ Niệm ngồi trên băng ghế bên hồ trong khuôn viên công ty, ánh mắt mơ màng nhìn mặt hồ lấp lánh phản chiếu sắc trời chiều.

Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Thịnh Văn Nhiên đồng ý công khai thân phận.

Nghe nói ngày mai Thịnh Chất Ninh sẽ chính thức bị đưa vào trại cai nghiện, chuyện này đã là kết cục không thể thay đổi. Nhưng hiện tại, đó không còn là điều mà Độ Niệm bận tâm nhất.

Cậu ngồi đây thất thần, chẳng qua là vì đột nhiên giải quyết xong rắc rối lớn nhất, khiến cậu nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo.

Mọi chuyện tiến triển quá thuận lợi. Hai năm tới, dù cậu không làm gì, kết quả cuối cùng vẫn sẽ là điều cậu mong đợi.

Ánh sáng nhảy múa trên mặt hồ, lấp lánh như những vì sao, rồi lại bị hàng mi dài cụp xuống che khuất.

Không hiểu sao, Độ Niệm lại nghĩ đến kết cục của Phó Tiêu.

Kiếp trước, khi thực hiện nhiệm vụ, cái kết của Phó Tiêu trong nguyên tác từng là cơn ác mộng của cậu. Khi ấy, cậu không cách nào chiếm được lòng tin của Phó Tiêu, vừa lo nhiệm vụ thất bại, vừa sợ người yêu của mình sẽ đi vào bi kịch như trong sách.

Thế nhưng đến cuối cùng, cậu cũng không thể thay đổi được gì.

Kiếp này, dù không có cậu, Phó Tiêu hẳn cũng có thể tránh khỏi kết cục đó.

Nhìn vào hành động của Phó Tiêu trong kiếp này, Độ Niệm có thể nhận ra—sau khi cậu chết, Phó Tiêu đã điều tra ra sự thật. Sống lại một đời, anh ta chắc chắn sẽ không lặp lại sai lầm cũ.

Nhận ra suy nghĩ của mình lại đi quá xa, Độ Niệm khẽ lắc đầu, dứt khỏi những ý tưởng không liên quan.

Cậu thực sự muốn cảm ơn Phó Tiêu vì những chuyện gần đây. Nhưng cậu cũng không nên lo lắng quá nhiều—những điều đó không phải là chuyện mà cậu cần nghĩ đến.

Đang định đứng dậy khỏi băng ghế, trong đầu bỗng vang lên một giọng nói, như dòng điện chạy qua não bộ, khiến Độ Niệm lập tức sững người tại chỗ.

Âm thanh cơ giới xa lạ nhưng rõ ràng vô cùng:

“Phát hiện nhân vật quan trọng đã chết, nhiệm vụ tự động gửi đi, đang kiểm tra kết quả—”

“Chúc mừng bạn, nhiệm vụ đã thành công.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play