Chương 55: Mùi Thuốc Súng

Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ rọi vào phòng bệnh, bóng trên sàn kéo dài, từng ngọn đèn trên tòa cao ốc đối diện lần lượt sáng lên.

Độ Niệm đưa điện thoại lên tai, chỉ nghe thấy những âm thanh ồn ào từ đầu dây bên kia mà không có giọng của Thịnh Văn Nhiên.

Nếu không phải còn nghe được hơi thở nhẹ nhàng, anh suýt tưởng rằng Thịnh Văn Nhiên đã không còn ở đầu dây.

“Biểu diễn của em kết thúc rồi sao?” Độ Niệm bước đến bên cửa sổ, cúi đầu nhìn con đường đông đúc phía dưới, trong lòng dâng lên chút áy náy.

Hôm qua anh đã hứa sẽ đến xem buổi biểu diễn của Thịnh Văn Nhiên, nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để cậu ấy đợi vô ích cả buổi. Dù không phải cố ý, anh vẫn cảm thấy có lỗi.

Bên kia điện thoại, cuối cùng Thịnh Văn Nhiên cũng lên tiếng, giọng có chút trầm: “Ừm, kết thúc rồi.”

Cậu vừa bước xuống sân khấu, chưa kịp lau mồ hôi trên trán, cúi đầu đứng trong góc cầm điện thoại, ánh mắt có phần ảm đạm.

Trước khi lên sân khấu, cậu đã không thấy bóng dáng Độ Niệm đâu, còn gọi cho anh mấy cuộc, nhưng bị nhân viên liên tục thúc giục nên đành vội vã lên diễn.

Lúc đó cậu còn tự an ủi mình rằng có thể hôm nay quá đông người, nên Độ Niệm chưa kịp đến chào, biết đâu anh vẫn đang ngồi dưới khán đài.

Nhưng khi buổi diễn kết thúc, cậu nghiêm túc tìm kiếm một lượt trong hàng ghế khán giả, mới phát hiện ra rằng Độ Niệm thực sự không có mặt.

Thịnh Văn Nhiên nhớ đến cuộc nói chuyện qua điện thoại hôm qua, trong lòng trĩu nặng. Có lẽ Độ Niệm đã nhận ra điều gì đó, nên hôm nay mới không đến.

Nghe ra cảm xúc của Thịnh Văn Nhiên không ổn, lòng Độ Niệm càng thêm áy náy, anh hỏi: “Buổi biểu diễn có thuận lợi không?”

“Thuận lợi.” Sau khi nói xong hai chữ này, bên kia lại rơi vào im lặng.

Ngày thường, Thịnh Văn Nhiên sẽ không chỉ trả lời qua loa như vậy rồi im lặng, rõ ràng cậu đang buồn bã, thậm chí còn có chút giận dỗi.

Lo lắng cậu sẽ hiểu lầm điều gì, Độ Niệm vội vàng giải thích: “Thuận lợi là tốt rồi. Trên đường đến đây anh gặp chút chuyện bị trì hoãn, không kịp đến xem, em đừng để bụng.”

Anh suy nghĩ một chút rồi an ủi: “Em đã chuẩn bị cho sân khấu này lâu như vậy, chắc chắn sẽ rất tuyệt vời…”

“Xảy ra chuyện gì?” Thịnh Văn Nhiên cắt ngang lời anh, giọng nói gấp gáp, sự hờn dỗi khi nhận cuộc gọi ban nãy lập tức tan biến, thay vào đó là sự lo lắng.

Cậu cứ nghĩ rằng Độ Niệm không muốn đến xem mình biểu diễn, hóa ra là do gặp chuyện trên đường, trách không được cậu đã gọi bao nhiêu cuộc mà không ai nghe máy.

Độ Niệm dừng lại một chút, liếc nhìn bóng người phản chiếu trên cửa sổ, không biết nên nói với Thịnh Văn Nhiên thế nào về chuyện đã xảy ra hôm nay.

Thịnh Văn Nhiên vốn không biết quan hệ giữa anh và Phó Tiêu, bây giờ đột nhiên nói ra, nhất thời cũng khó mà giải thích rõ ràng. Hơn nữa, nếu cậu ấy biết chuyện anh gặp nguy hiểm, e rằng sẽ lại tự trách mình.

Nghĩ vậy, Độ Niệm chần chừ đáp: “Không có gì nghiêm trọng, đã giải quyết xong rồi.”

Điện thoại bên kia lại rơi vào im lặng.

Đoán rằng Thịnh Văn Nhiên có thể sẽ suy nghĩ nhiều, Độ Niệm thở dài một hơi, giọng điệu bất đắc dĩ: “Anh đang ở bệnh viện, về rồi sẽ nói với em sau.”

“Bệnh viện? Anh bị thương sao? Bệnh viện nào?” Giọng Thịnh Văn Nhiên lập tức cao lên, còn có tiếng loạt soạt, hình như đang thay quần áo, “Em đến ngay.”

Độ Niệm giơ tay day day trán, báo tên bệnh viện rồi cúp máy.

Vừa quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt của Phó Tiêu đang nhìn chằm chằm.

Không biết có phải do mất máu quá nhiều nên quá yếu không, ánh mắt của Phó Tiêu lúc này có phần khác với bình thường, bớt đi mấy phần sắc bén, lại lộ ra chút đáng thương.

Độ Niệm nhìn anh ta một cái, khó hiểu hỏi: “Đói à?”

Phó Tiêu mím môi: “Không.”

Anh ta liếc nhìn chiếc điện thoại trong tay Độ Niệm, nhớ lại giọng điệu khi nãy anh nói chuyện với Thịnh Văn Nhiên, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.

Dựa vào mấy câu đối thoại vừa rồi, Phó Tiêu có thể đoán được hôm nay Thịnh Văn Nhiên có biểu diễn, nhưng vì chuyện buổi chiều nên Độ Niệm không thể đến.

Rõ ràng chỉ cần giải thích lý do là xong, vậy mà câu nào câu nấy của Độ Niệm đều như đang dỗ dành Thịnh Văn Nhiên, rõ ràng rất để tâm đến cảm xúc của cậu ta.

Trong lòng anh ta có chút chua xót, nhớ đến trước đây Độ Niệm cũng từng nói chuyện với mình bằng giọng điệu như vậy, khi đó anh không để tâm, giờ lại ghen tị với người bên đầu dây kia.

Ngay sau đó, anh ta lại cảm thấy khinh thường Thịnh Văn Nhiên. Một chuyện nhỏ như vậy cũng phải để Độ Niệm dỗ dành, không hiểu cậu ta có gì đặc biệt mà lại khiến Độ Niệm thích được.

Độ Niệm không biết Phó Tiêu đang nghĩ gì, anh còn đang suy nghĩ xem lát nữa khi Thịnh Văn Nhiên đến, nên giải thích chuyện hôm nay như thế nào.

Căn phòng bệnh chìm vào yên lặng, hai người mỗi người một suy nghĩ, không ai mở lời.


Vài phút sau, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Thịnh Văn Nhiên xuất hiện với vẻ mặt lo lắng, nhưng khi thấy rõ tình hình trong phòng, cậu lại ngây ra.

Cậu nhìn người trên giường bệnh, biểu cảm lo lắng dần chuyển thành khó hiểu, quay đầu hỏi Độ Niệm:

“Hắn ta sao lại ở đây?”

Phó Tiêu lạnh lùng liếc nhìn cậu, vẻ mặt thờ ơ.

...

 


Nghe xong, vẻ mặt Thịnh Văn Nhiên quả nhiên lộ ra sự tự trách: “Vậy cậu không bị thương chứ?”

Mặc dù anh cảm thấy bất ngờ khi Phó Tiêu lại đỡ đạn thay Độ Niệm, nhưng điều anh lo lắng nhất vẫn là cậu có bị thương hay không.

“Tôi không sao.” Độ Niệm lắc đầu. Cậu chỉ bị va vào tường khiến vai hơi đau, lúc thay quần áo đã kiểm tra qua, chỉ có một mảng bầm tím, không nghiêm trọng lắm.

“Tất cả là lỗi của tôi, nếu tôi không bảo cậu đến xem biểu diễn thì đã không gặp phải chuyện này.” Thịnh Văn Nhiên cúi đầu, hối hận vì đã khiến Độ Niệm rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.

Độ Niệm đã sớm đoán được phản ứng của anh, nhíu mày: “Liên quan gì đến cậu? Đừng nghĩ nhiều.”

Đang nói chuyện thì bác sĩ đến kiểm tra phòng, gõ cửa phòng bệnh của Phó Tiêu.

Độ Niệm quay đầu nhìn thoáng qua, vỗ nhẹ vai Thịnh Văn Nhiên ra hiệu cho anh về trước, rồi theo bác sĩ vào phòng bệnh.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong rời đi, Độ Niệm mới phát hiện Thịnh Văn Nhiên vẫn chưa về, mà vẫn đứng trước cửa phòng bệnh. Đợi bác sĩ đi rồi, anh mới đẩy cửa bước vào.

“Văn Nhiên, cậu…” Độ Niệm vừa định hỏi sao anh còn chưa về, thì đã thấy anh đi thẳng đến giường bệnh.

Thịnh Văn Nhiên đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Phó Tiêu, giọng điệu lịch sự: “Cảm ơn cậu đã cứu Độ Niệm.”

Vừa dứt lời, sắc mặt Phó Tiêu lập tức tối sầm lại.

Anh hừ lạnh một tiếng, định phản bác lại xem Thịnh Văn Nhiên lấy tư cách gì mà thay Độ Niệm cảm ơn, nhưng ngay sau đó lại nhớ đến cảnh tượng vài ngày trước ở khách sạn, lời nói chợt nghẹn lại trong cổ họng.

Cuối cùng, anh chỉ lạnh lùng thốt ra mấy chữ: “Không cần cậu cảm ơn.”

Thịnh Văn Nhiên không để tâm đến thái độ của anh, quay sang nhìn Độ Niệm: “Cậu về nghỉ ngơi trước đi, nếu không yên tâm, tôi có thể ở lại giúp cậu trông chừng anh ta.”

“Hả?” Độ Niệm sững sờ, theo phản xạ nhìn qua lại giữa hai người.

Cậu suy nghĩ một chút, đoán có lẽ do Thịnh Văn Nhiên vẫn còn áy náy nên muốn dùng cách này để bù đắp. Nhưng nghĩ một lúc, cậu vẫn từ chối: “Cậu hôm nay biểu diễn cũng mệt rồi, về sớm nghỉ ngơi đi.”

Thịnh Văn Nhiên vốn chỉ muốn ngăn không cho Độ Niệm và Phó Tiêu ở chung một mình, thấy kế hoạch thất bại thì khẽ bĩu môi, rồi nói: “Vậy tôi đi cùng cậu.”

Lần này, sợ Thịnh Văn Nhiên lại suy nghĩ lung tung, Độ Niệm không từ chối nữa, cũng không để ý sắc mặt người trên giường bệnh ngày càng khó coi.

Bên ngoài trời đã tối hẳn, Độ Niệm nhìn đồng hồ rồi đứng dậy: “Tôi đi mua cơm tối.”

Thịnh Văn Nhiên lập tức theo sau: “Tôi đi cùng cậu.”

Gần bệnh viện không có nhiều nhà hàng, hai người đi dọc theo con phố một đoạn rồi tìm được một quán ăn Trung Hoa, mua đồ mang về.

Trên đường trở về, Độ Niệm thấy Thịnh Văn Nhiên ngáp mấy lần, giữa chân mày lộ ra vẻ mệt mỏi, liền dừng lại trước cổng bệnh viện.

“Cậu mấy ngày nay tập luyện không ngủ đủ giấc, về nghỉ ngơi đi, đừng để cơ thể kiệt sức.” Độ Niệm lấy túi đồ trên tay anh, chỉ để lại phần ăn của anh.

“Thế còn cậu?” Thịnh Văn Nhiên lo lắng hỏi.

Độ Niệm xách túi lên: “Tôi ở lại chăm sóc anh ấy vài ngày, dù sao… anh ấy bị thương cũng là vì tôi.”

Dù thế nào đi nữa, lần này cậu cũng nợ Phó Tiêu một ân tình, không thể làm như không thấy được.

Thịnh Văn Nhiên im lặng trong giây lát, sau đó nở nụ cười: “Được, vậy cậu chú ý an toàn, ngày mai tôi lại đến.”

Độ Niệm há miệng, định bảo anh mai không cần đến, nhưng Thịnh Văn Nhiên đã quay người rời đi.

Cậu đứng tại chỗ một lúc, nhìn theo anh lên xe rồi mới lắc đầu, xoay người đi vào bệnh viện.

Bệnh viện ban đêm yên tĩnh, Độ Niệm ra khỏi thang máy, bước nhẹ nhàng đến trước cửa phòng bệnh thì phát hiện cửa chỉ khép hờ.

Cậu nghĩ có lẽ do lúc nãy đi ra quên đóng, không để tâm lắm mà đẩy cửa vào, nhưng ngay sau đó lại thấy trong phòng có một người đàn ông, đang đứng cạnh giường nói chuyện với Phó Tiêu, có vẻ là chuyện công việc.

Có lẽ do cả hai đều tập trung nói chuyện, mà Độ Niệm lại không gây ra tiếng động, nên họ không phát hiện ra cậu đang đứng ở cửa.

Độ Niệm không có ý định nghe lén, lùi lại một bước rồi đứng ngoài hành lang đợi họ nói xong.

Không lâu sau, người kia đi ra, nhìn thấy Độ Niệm thì thoáng ngạc nhiên, nhưng chỉ khẽ gật đầu với cậu rồi nhanh chóng rời đi.

Sợ Phó Tiêu hiểu lầm là mình nghe được gì đó, Độ Niệm lại đứng ngoài hành lang thêm hai phút rồi mới đẩy cửa bước vào.

Khi nãy, lúc người kia rời đi đã thấy cậu đứng ngoài, nên không đóng hẳn cửa mà chỉ khép hờ. Vì vậy khi Độ Niệm vào cũng không gây ra tiếng động.

Cậu đi đến bên giường, thấy Phó Tiêu nhắm mắt, chân mày hơi nhíu lại, môi nhợt nhạt, khi không có ai bên cạnh mới lộ ra một chút yếu ớt hiếm hoi.

Nghe thấy tiếng bước chân, Phó Tiêu liền mở mắt, vẻ cảnh giác trong mắt khi nhìn thấy Độ Niệm liền hóa thành vui mừng.

Anh nhận ra Thịnh Văn Nhiên không muốn để Độ Niệm ở lại với mình, đợi rất lâu mà không thấy cậu quay lại, còn tưởng rằng cậu đã theo Thịnh Văn Nhiên về mất rồi. Không ngờ khi mở mắt ra lại thấy người mình luôn mong nhớ ngay trước mắt.

Độ Niệm tránh ánh mắt nóng rực kia, vừa định đặt túi đồ ăn lên tủ đầu giường thì thấy trên đó có một chiếc laptop, rõ ràng là do người lúc nãy mang đến.

Cậu nhíu mày, gần như vô thức thốt lên: “Cơ thể còn chưa khỏi đã vội làm việc quan trọng đến thế sao?”

Vừa nói xong, cậu mới nhận ra hình như mình lo chuyện bao đồng, nhưng Phó Tiêu đã lập tức dời laptop sang chỗ khác, như thể sợ cậu giận: “Tôi bảo người mang đi ngay đây.”

Độ Niệm mím môi: “Tùy cậu.”

Cậu lấy hộp cơm từ túi ra, bày lên bàn, đưa bộ đồ ăn cho Phó Tiêu, rồi do dự hỏi: “Cậu có thể tự ăn được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play