Nha hoàn bị dẫn tới vốn chẳng mấy ai để ý, ở Thượng phủ cũng chỉ là nha hoàn nhị đẳng, ngay cả hầu hạ Thẩm Văn Qua cũng không được xem trọng. Vậy mà khi vừa bước vào công đường, nàng đã sợ đến mức hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Giọng run run: “Nô tỳ xin làm chứng! Phu nhân thường xuyên hành hạ thiếu phu nhân, bắt thiếu phu nhân tự tay nấu cơm, không cho người khác giúp đỡ. Đến khi nấu xong, lại bắt thiếu phu nhân đứng một bên chia thức ăn, cuối cùng chỉ được ăn cơm thừa canh cặn.
Lúc phu nhân bệnh, thiếu phu nhân phải tự tay hầu hạ, ngay cả việc dọn bô cũng không tránh khỏi. Chuyện đó còn là chuyện nhỏ! Nô tỳ nhớ rõ có lần thiếu phu nhân bị phạt quỳ suốt một đêm, đến hôm sau chân tê dại không còn cảm giác, không thể đứng lên. Vậy mà phu nhân vẫn không cho thiếu phu nhân nghỉ ngơi, còn bắt nàng xử lý việc cửa hàng. Sau lần đó, thiếu phu nhân bệnh nặng một trận.
Càng không cần nói đến chuyện học thêu, thiếu phu nhân bị kim đâm đến tay đầy vết máu, vậy mà phu nhân vẫn luôn mắng nhiếc…”
“Nói cái gì?” Vương Huyền Côi cất giọng lạnh lùng, như băng vụn vỡ trong đêm tối.
Nha hoàn sợ đến mức co rúm cả người, lí nhí đáp: “Nói thiếu phu nhân chẳng làm được trò trống gì, chỉ có chút nhan sắc mà cũng chẳng đáng giá, gả vào Thượng phủ là phúc phận ba đời, hoàn toàn không xứng với công tử nhà họ Thượng.”
Nói đến đây, nàng lại nhỏ giọng bổ sung một câu: “Phu nhân nói quá nhiều lần, nô tỳ nghe riết cũng thuộc lòng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play