Cố Vân Tịch nhìn Cố Phi Nhiên một hồi, thấy đáy mắt anh ấy không có gì khác thường nói chậm rãi cười nói: “Thật ra không có gì không thể nói, gần đây em học diễn xuất, đúng lúc đạo diễn Chu Dương đang tìm nữ diễn viên cho bộ phim “Hạ Mộng Phồn Hoa”, em đi thử một chút, không nghĩ tới sẽ thành công, thời gian gần đây em luôn ở đoàn phim quay phim!”

“Quay được một nửa rồi, còn một nửa nữa là xong, còn cần thêm chút thời gian nữa!”

Đáp án này khiến Cố Phi Nhiên ngẩn người: “Đóng phim? Chu Dương của Hạ Mộng Phồn Hoa?”

Cố Vân Tịch gật đầu: “Vâng!”

“Đạo diễn nói em rất có thiên phú, có ông ấy hướng dẫn, công việc trước mắt tiến triển rất thuận lơi!”

Cố Phi Nhiên cũng không nghĩ tới chuyện lại như vậy: “Này… Vân Tịch, sau này em muốn vào giới giải trí sao? Em muốn thi trường nghệ thuật sao?”

Cố Vân Tịch lắc đầu: “Sự nghiệp của em, em hiểu rõ, đóng phim chỉ là sở thích của em sau giờ học mà thôi, lần này em có cơ hội nên không muốn bỏ qua mà thôi.”

“Tương lai thi đại học, em sẽ không thi học viện nghệ thuật.”

Muốn đến trường đại học nào còn phải xem Lục Hạo Đình sắp xếp công việc như thế nào, đời này cô nhất định phải đi theo bên cạnh Lục Hạo Đình. 

Tối thiểu không thể cách hắn quá xa!

Đến nỗi thi trường đại học nào, trong lòng Cố Vân Tịch đã nghĩ xong. 

Đáp án này khiến Cố Phi Nhiên kinh ngạc!

Giới trẻ bây giờ có thể trở thành ngôi sao lớn là điều rất nhiều người mơ ước, được đạo diễn Chu Dương khen ngợi thì nhân vật Cố Vân Tịch đóng lần này không phải là người qua đường đi, như vậy tương lai rất có tiền đồ phát triển. 

Nếu là người khác, cơ hội tốt như vậy cũng tuyệt đối không bỏ qua. 

Không nghĩ đến Cố Vân Tịch lại bình tĩnh như vậy!

Cố Phi Nhiên nhìn cô gái nhỏ trước mắt này!

Ánh mắt thiếu nữ có tinh thần, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, không giống ánh mắt thiếu nữ non nớt, bốc đồng!

Cố Phi Nhiên cười một tiếng, có lẽ đứa trẻ này nghèo nên trưởng thành sớm!

Tuổi thơ bị cha mẹ vứt bỏ, từ thiên kim nhà giàu bỗng rơi xuống bùn, tâm tình Cố vân Tịch so với những đứa trẻ bình thường khác kiên định hơn nhiều!

Đứa nhỏ này trường thành sớm!

“Rất tốt! Nếu như vậy, thầy cũng sẽ không ngăn cản em, nhưng tuổi em còn nhỏ như vậy, ở trong đoàn phim có quen không? có ai bắt nạt em không?”

Cố Vân Tịch lắc đầu: “Không có, những năm nay em đang thích ứng với cuộc sống một mình ở bên ngoài, cho nên thầy có thể yên tâm, em có thể ứng phó được!”

Lời này khiến trong lòng Cố Phi Nhiên có chút xót xa!

Cô gái nhỏ này xinh đẹp, thông minh lại hiểu chuyện như vậy. Nếu là người khác còn được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa sao?

Đáng tiếc, cô lại có cha mẹ như vậy!

Cố Phi Nhiên nói: “Em có thể ứng phó là tốt, nếu muốn làm thì làm cho xong đi, nhớ đừng chậm trễ việc học, Vân Tịch, kiến thức là thứ quan trọng nhất, nó quyết định tương lai có thể đi bao xa, cho nên có bận thế nào em cũng không thể trễ nải việc học!”

“Nếu gặp phải chuyện gì cần thầy giúp, cứ đến tìm thầy!”

Cố Vân Tịch nói cảm ơn xong liên đứng dậy rời đi. 

Sắp đi đến cửa, Cố Phi Nhiên bỗng nhiên gọi Cố Vân Tịch lại, Cố Vân Tịch quay đầu hỏi: “Thầy có chuyện gì sao?”

Cố Phi Nhiên xoa xoa tay có chút ngượng ngùng nói: “Cái đó… Vân Tịch! Nữ chính Hạ Mộng Phồn Hoa là Diệp Hoa Thanh đúng chứ? Cái đó…. em ở cùng đoàn phim với Diệp Hoa Thanh đúng không?”

Cố Vân Tịch gật đầu: “Đúng ạ!”

“Vậy…. Có thể giúp thầy xin chữ ký của Diệp Hoa Thanh không?”

Cố Vân Tịch: “...” hơi bất ngờ.

“Thầy cũng đu thần tượng sao?” Cố Vân Tịch hỏi. 

Cố Phi Nhiên nghe vậy càng ngượng, cười nói: “Thầy đang theo đuổi bạn gái!”

Cố Vân Tịch nghe vậy liền hiểu!

“Được ạ, em tìm cơ hội nhất định sẽ xin giúp thầy 2 tờ chữ ký!”

Cố Phi Nhiên cười nói: “Thầy…. này…. cảm ơn em trước! Nếu em cần thầy giúp gì cứ nói, thầy nhất định sẽ không từ chối!”

Cố Vân Tịch: “...”

Sau khi Cố Vân Tịch rời đi liền thấy Dương Lộ ở hành lang đi vào!

Dương Lộ liếc nhìn Cố Vân Tịch, muốn mở miệng nói chuyện nhưng Cố Vân tịch nhấc chân rời đi rồi, Dương Lộ đành nuốt ngược trở lại.

Hai tay đột nhiên nắm chặt, tiện nhân này dám coi thường cô ta!

Ánh mắt Dương Lộ tối lại đi vào phòng làm việc của Cố Phi Nhiên. 

Cố Phi Nhiên nhìn thấy Dương Lộ, chân mày không khỏi cau lại. 

Giáo viên mà!

Phải đối mặt với nhiều tình huống khác nhau, giáo viên luôn thích những học sinh có thành tích tốt, so với Cố Vân Tịch thì Dương Lộ chính là nhân vật phản diện cực đoan. 

Thành tích không ngừng tụt xuống, không ý thức được bản thân mà cũng không học. 

Thấy Dương Lộ có thể đến tìm anh, sắc mặt Cố Phi Nhiên có chút khó coi, chắc là ý thức được thành tích của mình có vấn đề nên mới tìm anh giúp.

“Dương lộ à! Lại đây ngồi đi!”

Dương Lộ đi đến ngồi xuống, Cố Phi Nhiên liền nói: “Em có thể tới tìm thầy, xem ra ý thức được vấn đề của mình, Dương Lộ, lúc em vừa mới vào trường, thành tích luôn rất tốt, bằng không lúc trước không đặc biệt tuyển em vào, cho em nhiều học bổng như vậy.”

“Khoảng thời gian gần đây, thành tích của em trượt dốc quá nhanh, nhanh đến nỗi ngay cả giáo viên cũng không thể chấp nhận, gần đây em thường xin nghỉ phép, tiết tự học buổi tối cũng không đi học, thậm chí còn vắng mặt, cứ tiếp tục như vậy cũng không được!”

Sắc mặt Dương Lộ có chút khó coi: “Thầy, em biết, em có chuyện tìm thầy.”

Cố Phi Nhiên nói: “Có chuyện gì?”

“Em muốn xin nghỉ dài hạn có được không? Em có việc quan trọng phải làm, không xác định được khi nào về.”

Sắc mặt Cố Phi Nhiên nhất thời lạnh xuống.

“Em có biết em đang nói gì không?”

Dương Lộ cúi đầu có chút tức giận, những giáo viên này cũng thật là, cả ngày chỉ biết có thành tích thành tích mà đóng thành tích kia đối với cô ta mà nói căn bản không cần dùng, thành tích tốt để làm gì?

Chờ mình thành đại minh tinh rồi thì muốn có gì mà không được?

“Thầy, em biết em đang làm gì, em đã tròn mười tám tuổi rồi, em đã trưởng thành rồi, em biết chọn như thế nào cho tương lai, em có chuyện quan trọng phải đi làm, thầy đồng ý cho em nghỉ!”

Lúc ngày, Dương Lộ không nói đến mình muốn đi đóng phim, đi làm đại minh tinh bởi vì cô biết loại nghề nghiệp này trong mắt giáo viên là công việc không chính đáng.

Cô ta nói rồi sẽ xin nghỉ khó hơn!

Thấy Dương Lộ nói như vậy, Cố Phi Nhiên có chút tức giận, rõ ràng mình biết cô ấy là người trưởng thành, anh không có quyền quản cô ấy sao?

Người trưởng thành thì sao?

Một cô gái mới mười tám mười chín tuổi, hoàn toàn không có kinh nghiệm xã hội thì biết cái gì chứ?

Cố Phi Nhiên không đồng ý!

“Thầy… thầy không thể như vậy, lúc trước Cố vân Tịch nghỉ trước em thời gian dài như vậy thầy cũng đồng ý, tại sao em lại không được? Cậu ấy còn là vị thành niên!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play