Mấy người tán gẫu mấy câu liền thôi. 

Trong ký túc xá, ba người kia vẫn thảo luận chuyện Dương Lộ đi làm diễn viên, ảo tưởng tương lai trở thành đại minh tinh. 

Thanh âm Dương Lộ không thấp, cũng không biết có phải cố ý muốn các cô nghe được hay không, không có ý để ba người bọn họ nghỉ ngơi!

Ba ngày thi cuối cùng cũng kết thúc, tin tức Dương Lộ đi làm đại minh tinh đã nhanh chóng truyền ra khắp toàn trường!

Không ít cô gái hâm mộ lẫn ghen tị với Dương Lộ, cũng không ít người biết nội tình nhìn Dương Lộ như đang nhìn một Lương Tiểu Sửu nhảy múa!

Thi xong rồi, tiếp theo là chờ điểm.

Cố Vân Tịch thành thành thật thật ở trường học mấy ngày chờ điểm. 

Mỗi lần lớp mười hai thi, giáo viên coi trọng nhất là kỳ thi cuối năm, có thể xem thành tích của học sinh giỏi cho nên tốc độ chấm thi của giáo viên rất nhanh!

Cơ hồ vừa mới thi xong, giáo viên phụ trách bên kia đã bắt đầu phê chuẩn!

Bốn thành phố đều thi, rất nhanh đã có điểm!

Xếp hạng bốn thành phố cũng có!

Cao nhất là 750 điểm, Cố Vân tịch đạt 742 điểm, thành tích dẫn đầu!

Hạng nhì Giang Châu Nhất Trung là Tần Mạc, 724 điểm.

Hạng ba là Tần Hiên, 702 điểm!

Tiếp theo là Diệp Cẩn, vừa tròn 700 điểm!

Thành tích phía dưới đứt quãng tương đối nghiêm trọng, hạng năm chỉ có 668 điểm!

Trong bảng xếp hạng thi bốn thành phố, chỉ có Cố Vân Tịch là trạng nguyên!

Hạng nhì không phải Tần Mạc mà là một học bá ở trường khác, tổng 731 điểm!

Kế tiếp là Tần Mạc!

Tần Hiên và Diệp Cẩn đều nằm trong Top 10 kỳ thi liên thành phố, Giang Châu Nhất Trung chiếm 4 danh ngạch trong Top 10!

Hơn nữa, hạng tương đối cao!

Bốn thành phố có hơn trăm trường trung học  lớn nhỏ, trong đó Giang Châu Nhất Trung có thành tích tương đối xuất xắc.

Nhưng điều kinh ngạc là…

Trong mấy người có thành tích xuất sắc nhất, Cố Vân Tịch là người nửa tháng không đến trường!

Tần Mạc thì luôn bị bệnh, gần như không đến trường!

Tần Hiên vừa học vừa phải học quản lý công ty nhà mình. 

Diệp Cẩn, tên đó lại bận chạy đông chạy tây cũng không biết rốt cuộc đang làm gì!

Mọi người hận đến cắn răng nghiến lợi, những người này đóng là quái vật từ đâu đến?

Đúng là không phải con người!

Chẳng qua thành tích vô cùng xuất sắc, đương nhiên cũng có kém, có… rớt hạng!

Ví dụ như…. Dương Lộ!

Dương Lộ nhìn thành tích của mình, sắc mặt vô cùng khó nhìn, nhất là nhìn người đứng đầu là Cố Vân Tịch kia, ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị của  những người xung quanh nhìn về phía Cố vân Tịch khiến cô ta hận nghiến răng nghiến lợi!

Ban đầu, thành tích thi trung học của cô ta rất tốt, cho nên mới được đặc cách đến Giang Châu Nhất Trung, chương trình học có chút thay đổi nên áp lực ở Giang Châu Nhất Trung tương đối lớn, thành tích của cô ta giảm xuống một chút.

Dù như vậy, với học lực bình thường của cô ta cũng phải được 600 điểm. 

Nhưng lần trước thi, thành tích cô ta giảm xuống rất nhiều, hạ xuống 500 điểm, thi cuối năm lần này trực tiếp xuống 380 điểm!

Là hạng nhất đếm ngược từ dưới lên!

Lớp 12 và lớp 6 là ánh mặt trời ban trưa, ở lớp này tất cả học sinh đều có thành tích tốt.

Chỉ với thành tích này của cô ta, thành tích của người ở lớp phổ thông còn tốt hơn cô ta!

Sắc mặt Dương Lộ đỏ bừng, phần lớn thời gian của lớp mười hai đều dành để học tập, khoảng thời gian này cô ta thường xuyên không đến trường, không ôn lại kiến thức, thời gian dài cũng quên!

Hơn nữa, gần đây cô ta đang nghĩ đến chuyện làm đại minh tinh, lúc thi trong lòng có chút không yên, sai lầm cấp thấp này phạm phải rất nhiều, chính cô ta cũng không nghĩ đến thi chỉ được từng này điểm!

Dương Lộ hít sâu nhiều lần mới đem tức giận trong lòng ép xuống.

Không sao, thành tích có tốt hơn nữa cũng chỉ vì thi đại học thôi, đỗ đại học cũng chỉ vì tìm được một công việc tốt, tìm một công việc tốt cũng chỉ vì có một mức lương tốt!

Cô ta sắp trở thành ngôi sao lớn, thù lao phim rất cao, cô ta sắp đi đến đích, quá trình này cũng có thể bỏ qua!

Có thành tích tốt hay không, đối với cô ta mà nói không quan trọng!

Cố Vân Tịch nhìn thành tích của mình, rất là hài lòng!

Với thứ này đi gặp giáo viên xin nghỉ phép cũng không quá khó!

Trong phòng làm việc, Cố Vân Tịch tìm được chủ nhiệm Cố Phi Nhiên của mình!

"Thầy!" Cố Vân Tịch gọi một tiếng.

Cố Phi Nhiên nhìn thấy Cố Vân Tịch, trên mặt lập tức cười thành một đóa hoa, "Yo! ây! vào đi! vào đi! Ngồi đi!

Cố Vân Tịch cười tủm tỉm đi vào.

Cố Phi Nhiên nhiệt tình không chịu nổi, "Vân Tịch a! Có chuyện gì mà tìm thầy vậy? Có gì khó khăn cứ nói với thầy, thầy sẽ giúp đỡ.”

Hai mắt Cố Phi Nhiên tỏa sáng mà nhìn Cố Vân Tịch!

Ôi chao, đứng đầu kỳ thi bốn thành phố a!

Với điểm số này, rõ ràng là hạt giống tốt cho vị trí trạng nguyên tỉnh mà!

Cố Phi Nhiên càng nghĩ càng hưng phấn!

Cố Vân Tịch cười ngây ngô hai tiếng, "Ha ha! Thầy, em muốn xin nghỉ! ”

Cố Phi Nhiên: "..."

“Hơn nữa, là kỳ nghỉ dài, khoảng 1 tháng, nhưng thầy yên tâm, em sẽ không phải không đến trường, trường có chuyện gì quan trọng, như thi cử em nhất định sẽ về, có được không ạ?”

Khóe miệng Cố Phi Nhiên giật giật!

“Thầy, em đảm bảo thành tích sẽ không bị tụt dốc, mặc dù em không phải người nơi này nhưng có thời gian rảnh em liền học tập, cuộc thi lần này thầy cũng thấy rồi, em không tới trường lâu như vậy thành tích cũng không bị ảnh hưởng!”

“Em có việc quan trọng phải làm, thầy đồng ý có được không?”

Cố Phi Nhiên là giáo viên, Cố Vân Tịch rất tôn trọng, đây là một giáo viên tốt!

Đây là nhân vật mà hiệu trưởng đặc biệt dặn dò phải chăm sóc tốt cho cô, nếu Cố Vân Tịch muốn xin nghỉ, Cố Phi Nhiên không ngăn cản, chỉ là…

Cố Phi Nhiên hiếu kỳ hỏi: “Thầy có thể hỏi một chút, em ra ngoài lâu như vậy để làm gì? Tuổi này của em nên ở trường học thật giỏi, Vân Tịch, em còn trẻ, tương lai còn dài, không thể vì thành tích tốt là không coi trọng việc học, nếu như em cảm thấy kiến thức trong bài thi em đều biết hết rồi, em có thể học thêm những kiến thức khác? Muốn học gì thầy sắp xếp cho em?”

Nụ cười trên mặt Cố Vân Tịch thêm mấy phần chân thành: “Thầy, em biết tầm quan trọng của kiến thức cho nên đi đến đâu, bất kể có thành tự như thế nào em cũng không ngừng học tập.”

“Em đi ra ngoài làm việc, gần đây có một cơ hội tốt em muốn đi thử một chút. Em là cô nhi! Em phải kiếm tiền nuôi mình mà.”

Khóe miệng Cố Phi Nhiên lại co rút!

Nhìn Cố vân Tịch một lúc, mặt Cố Phi Nhiên nghiêm túc: “Vân Tịch! Thầy và em cùng họ Cố, em thấy đây có phải duyên phận hay không?”

“Tuổi này của em vẫn là đứa bé, thấy biết hoàn cảnh của em, một mình em bên ngoài cũng không dễ dàng, có tiện nói với thầy em làm gì được không? Thầy đảm bảo nếu như em không muốn nhiều người biết thầy sẽ giữ bí mật, thấy muốn biết để yên tâm thôi.”

“Nếu như em không muốn nói, thầy sẽ không hỏi nữa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play