Cố Vân Tịch nhếch mi: “Anh mong đợi cái gì?”

Lục Hạo Đình hơi khom người, chậm rãi tiến đến bên tai cô, giọng nói mang theo mị hoặc, "Đương nhiên là... Mong đợi bị em trói trên giường..."

Hắn vừa dứt lời liền ở bên tai Cố Vân Tịch thổi một hơi nóng!

Cả người Cố Vân Tịch run lên!

Lưu manh!

Hắn mong đợi!

Cô vẫn luôn mong đợi đó!

Trói anh Hạo Đình lên giường chà đạp một phen, nghĩ đến đã thấy kích động a!

Ngượng ngùng một lúc, Cố Vân Tịch chợt nhớ đến kiếp trước của mình, ban đầu cô vì anh Hạo Đình có thể bị tổn thương, vì không muốn hắn mệt mỏi, rõ ràng yêu hắn, yêu đến không cách nào tự kiềm chế, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi. 

Khi đó, cô ở bên ngoài khổ sở đối phó với những người muốn giết cô, hắn ở phía sau khổ sở đuổi theo cô!

Nhưng cho đến cuối cùng cô cũng không thể bảo vệ hắn, trơ mắt nhìn hắn chết trước mắt cô!

Cố Vân Tịch mím môi trầm mặc một lúc lâu, cô nhìn hắn vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh Hạo Đình, hỏi anh một vấn đề.”

“Ừ! Em nói đi!”

“Nếu có một ngày, anh gặp một đối thủ vô cùng lợi hại, đối phương muốn đối phó anh, sau đó vì anh mà muốn hại em, trừ phi em rời xa anh nhưng hết lần này tới lần khác anh không có cách đối phó người kia.”

“Tình huống đó, anh sẽ bỏ em sao? Hoặc giả vờ bỏ em không?”

Lục Hạo Đình im lặng!

Cố Vân Tịch ngước đầu lên nhìn hắn: “Anh Hạo Đình, anh sẽ làm thế nào?”

Vẫn là sự im lặng!

Hồi lâu sau Lục Hạo Đình mới nói: “Em muốn anh làm thế nào?”

“Đừng rời khỏi em!”

Con ngươi Lục Hạo Đình hơi rụt một cái!

Cố Vân Tịch nói: “Anh Hạo Đình, nếu đối phương muốn hại em, anh rời bỏ em cũng vô ích, nếu anh không có cách nào toàn thắng đối phương, anh rời đi cũng không đảm bảo an toàn cho em nên đừng bỏ em có được không?”

Đối mặt với nguy hiểm, có lẽ không ai có thể trơ mắt nhìn người mình yêu bị thương mà nghĩ hết tất cả các biện pháp bảo vệ!

Nhưng chỉ có Cố Vân Tịch biết, có lúc rời đi cũng không thể giải quyết được. 

Đây là việc kiếp trước cô trải qua một lần mới ngộ ra được. 

Đời này nếu như cô gặp phải tình huống như kiếp trước, cô chắc chắn sẽ không bỏ đi mà nói hết tất cả cho Lục Hạo Đình, cùng hắn liên thủ đánh bại đối phương. 

Nhưng Lục Hạo Đình không biết!

Tình cảm của con người rối rắm, không phải nói thế nào thì thế đó, không đích thân trải qua thì không cách nào cảm động, Cố Vân Tịch cũng không biết khi nguy hiểm tới thật, cô và Lục Hạo Đình sẽ làm gì?

Ở phương diện lý trí, cô tự nhủ với mình đời này tuyệt đối không thể tái phạm!

Quả nhiên, Lục Hạo Đình không trả lời cô.

Hắn cười một chút, xoa đầu cô: “Nha đầu ngốc, nghĩ bậy bạ gì đó? Có anh ở đây, anh sẽ không để em phải gặp nguy hiểm.”

Lục Hạo Đình là người thông minh cỡ nào cơ chứ!

Hắn biết mình có bao nhiêu quan tâm Vân Tịch, Nếu thật sự gặp tình huống đó, hắn có thể không để ý đến an nguy của Cố Vân Tịch sao?

Tất nhiên là không thể!

Cho nên, không gặp tình huống đó hắn cũng không biết rốt cuộc mình sẽ làm gì.

Cố Vân Tịch nhích tới gần hắn một chút, ôm eo hắn, tựa đầu trên vai hắn, dịu dàng nói: “Em biết thật sự gặp loại chuyện này thì mới biết mình rốt cuộc sẽ làm gì, nhưng anh Hạo Đình, bây giờ chúng ta đều còn tỉnh táo, em nói cho anh, em không muốn một mình anh gánh vác, càng không vì bất cứ nguyên nhân gì mà rời bỏ em, dù là tạm thời cũng không được!”

“Đừng lừa em, hai chúng ta cùng liên thủ so với một người thì phần thắng sẽ nhiều hơn, có được không?”

Cô ngẩng đầu lên chăm chú nhìn hắn, nhất định hắn phải cho cô một đáp án!

Lục Hạo Đình nhìn cô một lúc lâu mới nói: “Được!”

Lại ôm cô gái này vào trong ngực, ánh mắt Lục Hạo Đình trở nên sâu thẳm.

Lúc này hắn càng chắc chắn, trong lòng Cố Vân Tịch có bí mật!

Cô cố chấp muốn hắn cho cô một đáp án chẳng lẽ cô cho là tình huống đó nhất định sẽ xảy ra?

Ban đêm, trong một nhà hàng cao cấp năm sao nào đó, Diệp Hoa Thanh và người quản lý đi với vị Lưu tổng kia.

Tổng giám đốc Lưu, một tên như con gấu, ngành điện ảnh và truyền hình Giang Châu phần lớn đều có cổ phần của ông ta, “Hạ Mộng Phồn Hoa” lần này, ông ta cũng đầu tư một phần. 

Lưu Hùng, người này không có bao nhiêu tài năng, nhưng những năm này, trên phương diện làm ăn coi như thuận lợi, ở Giang Châu không thể tiếp xúc với tầng cao nhất nhưng cũng coi là một hào môn hạng ba, tài sản nhiều hơn một chút so với Vương gia Vương Tình!

Người này háo sắc thành tính, hơn nữa tuổi càng lớn lá gian càng lớn!

Lần này, Diệp Hoa Thanh đến Giang Châu quay phim, hơn nữa còn là hạng mục mà Lưu gia đầu tư, Lưu Hùng không thể ngồi yên!

Diệp Hoa Thanh là mỹ nhân trong giới giải trí công nhận, ông ta đã thèm muốn rất lâu nhưng đáng tiếc vẫn không có cơ hội tiếp xúc, lần này rốt cuộc ông ta cũng có cơ hội!

Lúc Diệp Hoa Thanh đến, Lưu Hùng đã chờ. 

Thấy người đến, Lưu Hùng lập tức nở nụ cười sáng lạn, đôi mắt dâm dê híp lại, muốn ngăn cũng không ngăn nổi. 

Nhưng khi ông ta thấy người đến, nụ cười sáng lạn kia lập tức đông cứng trên mặt.

Người đi vào là Thẩm Thành!

Diệp Hoa Thanh là ai?

Trong giới giải trí trong nước, cho dù là trên trường quốc tế cũng có chút danh tiếng, có thể làm người đại diện của Diệp Hoa Thanh, Thẩm Thành dĩ nhiên cũng không phải hạng người nhàn rỗi gì!

Thậm chí có thể nói, trong mắt không ít người, Thẩm Thành còn đáng sợ hơn Diệp Hoa Thanh!

Thật ra nói đến năng lực, Diệp Hoa Thanh thật sự một chút cũng không thua Thẩm Thành, nhưng gia thế của Diệp Hoa Thanh không tốt bằng Thẩm Thành, quan hệ nhân mạch trong giới thượng lưu tích lũy không cường đại bằng Thẩm Thành, dù sao cô lăn lộn trong giới này, điều kiện tiên quyết cũng không tốt bằng Thẩm Thành.

Còn có một điều nữa, chính là trong mắt rất nhiều người, thành công của phụ nữ, đều phải dựa vào đàn ông, nhất là mỹ nữ dung nhan xuất chúng, gia thế bình thường như Diệp Hoa Thanh, thành công của cô, nếu nói sau lưng cô không có đàn ông làm chỗ dựa thì không ai tin.

Thậm chí nói cô chỉ có một người đàn ông làm chỗ dựa, cũng không ai tin!

Đây là bản chất ngược đãi của con người!

Mình không làm được, liền cho rằng người khác thành công, cũng không phải bình thường!

Lưu Hùng là một tiểu hào môn hạng ba, điều ông ta e ngại chính là người như Thẩm Thành, mà không phải Diệp Hoa Thanh!

Thẩm Thành nhìn nụ cười cứng đờ trên mặt Lưu Hùng, trong lòng hừ lạnh một tiếng!

Trên mặt, lại nở nụ cười chuyên nghiệp, "Lưu tổng đến sớm thật, thật xin lỗi, để cho Lưu tổng chờ lâu! Nghe nói Lưu tổng muốn nói với Hoa Thanh một số hạng mục hợp tác, tôi dẫn Hoa Thanh đi cùng. ”

Lưu Hùng cứng ngắc gật gật đầu, "Đúng vậy! Đúng vậy! ”

Thẩm Thành là người đại diện của Diệp Hoa Thanh, muốn nói chuyện hợp tác với Diệp Hoa Thanh. Thẩm Thành tới đây thì một chút vấn đề cũng không có.

Khoảnh khắc Thẩm Thành xuất hiện, Lưu Hùng liền biết, mục đích của mình, tan thành mây khói!

Thấy bộ dáng của Lưu Hùng, trong ánh mắt Thẩm Thành hiện một tia khinh thường!

Sở dĩ đến gặp ông ta, không phải sợ ông ta, mà là anh và Diệp Hoa Thanh đã tranh cãi rất nhiều, càng không thể dễ dàng đắc tội loại tiểu nhân này!

Không đắc tội là tốt nhất, tránh cho đêm dài lắm mộng, da mặt ông ta rất dày, muốn quấn lấy lại gây ra scandal gì đối với Diệp Hoa Thanh mà nói đều không tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play