CHƯƠNG 3
Vì số lượng tội phạm bị bắt lần này quá đông, còng tay trở nên khan hiếm.
Giang Bất Thành âm thầm đánh giá Dư Hoàn đang bị còng tay cùng mình, khi cô mỉm cười với anh, anh hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
—Được rồi, được rồi, biết là cậu không vui khi bị còng tay cùng tôi.
Dư Hoàn thu lại ánh mắt và những hành động nhỏ nhặt của mình, tránh chọc giận anh.
"Này, hai người đi nhanh lên, mau lên xe cảnh sát!"
Nhân viên Cục Quản Chế thô lỗ đẩy Dư Hoàn một cái từ phía sau, cô lảo đảo bước sang bên cạnh, mu bàn tay khẽ chạm vào Giang Bất Thành.
Chỉ chạm vào chưa đến 0,001 giây, Giang Bất Thành "nhạy cảm" đã ném cho cô một ánh mắt lạnh lùng như dao găm.
"Bạo lực là cách giao tiếp ngu xuẩn nhất, xin chú ý chấp pháp văn minh." Ánh mắt dao găm lướt qua Dư Hoàn, ghim chặt vào nhân viên quản chế.
—Hả? Bạn học Bất Thành nói vậy là đang bảo vệ mình sao?
Dư Hoàn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng không chút biểu cảm của thiếu niên, cố gắng phân biệt cảm xúc thật sự của anh.
"Anh lắm lời thế?" Nhân viên chấp pháp mất kiên nhẫn nhìn họ.
Sau vài lần đảo mắt, anh ta dùng dùi cui chỉ vào nắm tay đang siết chặt của Giang Bất Thành: "Này, lại đây, tay anh đang cầm cái gì vậy?"
"Sao may mắn! Nó không thể làm ai bị thương, không phải vũ khí! Chỉ là nhựa thôi!"
Dư Hoàn vội vàng bước lên trước, giành nói trước Giang Bất Thành.
Rốt cuộc, cô không muốn những ngôi sao do mình gấp bị tịch thu, cũng không muốn Giang Bất Thành bị buộc phải vứt chúng đi. Những ngôi sao đã được anh nhặt lên, đối với cô mà nói, chúng có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
"Xí, đi nhanh lên."
Nghĩ rằng ở khu ổ chuột này cũng chẳng vớ được gì ngon lành, người đàn ông chán nản vẫy tay với họ.
Còng tay khẽ động, Dư Hoàn bị Giang Bất Thành kéo về phía xe cảnh sát —mu bàn tay lại chạm vào nhau.
Cô chỉ có thể nhìn thấy gáy và tấm lưng thẳng tắp của anh, không thấy được vẻ mặt.
Xe vẫn chưa khởi động. Trong không gian chật hẹp, Giang Bất Thành ngồi cạnh cửa sổ, chân cũng không duỗi thẳng được. Anh im lặng nhìn ra ngoài, Dư Hoàn cũng nhìn theo.
Vẻ uể oải không mấy rõ ràng trên người anh, quần áo anh sạch sẽ, ngoại trừ vài giọt mưa, kiểu tóc vẫn kỳ lạ nguyên vẹn sau hai trận mưa lớn. Khi bị còng tay, anh cũng không hề chửi bới.
Dù tính tình anh không tốt, nhưng chắc chắn anh cũng ý thức được, đây không phải là nơi anh có thể tùy ý quậy phá.
Hơi mâu thuẫn, Dư Hoàn không thích nhìn thấy một Giang Bất Thành không thể làm càn.
Mưa bên ngoài vẫn chưa tạnh, nước mưa làm mờ cửa sổ xe. Trong thế giới âm u, một cô gái gầy gò được người khác dìu đi, từ xa đến gần.
Mùi hoa nhài nồng nặc như sương mù dày đặc, nặng nề đè nén trong lòng, không thể nào xua tan.
"Em nghe nói gì chưa? Phát tình ở khu ổ chuột, là công chúa nhỏ nhất của đế quốc, sự tình này cũng nháo lớn quá rồi."
"Ừ, người 'kết' với cô ta vừa rồi, bị cắt phăng 'của quý' luôn. Sau khi tách ra, hắn bị xử tử tại chỗ. Chậc chậc, nghĩ lại mà em còn thấy kinh tởm."
Cặp "tình nhân" bên cạnh thì thầm bàn tán.
Dư Hoàn nhìn chiếc xe quân dụng cao cấp khác hẳn xe của họ chở cô gái kia đi, không nhìn rõ gì khác.
Thế giới ABO, thật đáng sợ. Cô thở dài trong lòng: May mà mình là Beta.
** “kết” và “thắt nút” đều có nghĩa là knotting. Nhưng mình nghe nói là “thắt nút” không giới hạn ở mặt sinh lý, mà còn về cảm xúc nữa nên mình sẽ dùng từ “kết” luôn.
...
Những người phạm tội bị nhốt chung hai người một phòng nhỏ, vì ở đây còn nhiều người "kết" chưa tách ra, tiếng đánh nhau và "hoan thanh tiếu ngữ" thường xuyên vọng đến.
Còng tay vẫn chưa được tháo ra, hai người họ buộc phải ở cùng nhau.
Dư Hoàn không hề nghi ngờ, nếu đưa cho Giang Bất Thành một con dao, anh sẽ dùng nó để lột một lớp da tay, vì hôm nay cô đã chạm vào anh quá nhiều lần. Chuyện này không thể giải quyết bằng khăn tay, rửa tay hay cồn khử trùng, Giang Bất Thành có lẽ phải cắt cụt tay mất.
"Phì." Nghĩ đến điều đó buồn cười, cô không nhịn được bật cười.
"Trong không gian này không chỉ có mình cô, xin hãy tôn trọng lẫn nhau, đừng phát ra những âm thanh kỳ lạ."
Giang Bất Thành phản ứng dữ dội với tiếng cười của cô, anh lớn tiếng, giọng nói vang vọng đến mấy phòng giam bên cạnh. Có lẽ anh quá chán ghét muốn gây sự, có lẽ muốn nhân cơ hội nhắc nhở mọi người xung quanh đừng ồn ào, hoặc có lẽ anh thực sự thấy Dư Hoàn phiền phức; tóm lại, lời nói của anh khiến cô ngậm chặt miệng, khóe môi đang cong lên cũng ngoan ngoãn hạ xuống.
"A... ưm... làm... bên kia..."
"Chật quá... ướt quá... yêu tinh nhỏ..."
Để tránh bị anh ghét bỏ, cô cố tình thở nhẹ hơn.
Nhưng thực tế, câu nói đó chỉ có tác dụng với Dư Hoàn, tiếng "chiến tranh" bên cạnh vẫn diễn ra ác liệt. Thậm chí, vì phòng giam của họ yên tĩnh, những "hoạt động" xung quanh càng trở nên rõ ràng.
—Thật…mẹ nó... quá “dam dang” rồi…
Dư Hoàn nhìn chằm chằm trần nhà phòng giam, thầm rủa: Người mình tỏ tình thất bại cùng mình xuyên không đến thế giới ABO, còn phải mu bàn tay chạm mu bàn tay, bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, nghe tiếng "yêu đương" bên cạnh... Trên đời này còn có chuyện nào xấu hổ hơn không?
-
Cô luôn đứng ngoài cuộc, quan sát và giúp đỡ Giang Bất Thành. Nhưng nếu trở lại bản thân mình, cô hoàn toàn không muốn ở cùng anh. Trước khi tỏ tình, cô đã chuẩn bị tâm lý cho việc bị từ chối, việc tỏ tình chỉ là để có được câu trả lời, để bản thân hết hy vọng.
Dù vẫn còn thích Giang Bất Thành, nhưng cô đã có được câu trả lời.
Đau lòng một thời gian, rồi kết thúc mối tình đơn phương, hướng đến một cuộc sống mới, đó mới là cách làm đúng đắn.
"Cậu... tại sao lại nhặt những ngôi sao đó?"
Dư Hoàn nghe thấy mình hỏi như vậy.
Không hiểu sao lại nhìn thấy cảnh tượng đó, cô không nhịn được lại nảy sinh chút ảo tưởng. Con gái mà, chỉ cần đối tượng thích cho một ánh mắt, cô ấy có thể vẽ ra cả một vũ trụ kỳ diệu trong đầu.
Dư Hoàn phần lớn thời gian đều tự ti yếu đuối, nhưng từ việc cô dám tỏ tình với Giang Bất Thành, có thể thấy, có lúc cô lại gan dạ đến khó tin. Cô muốn mình hết hy vọng, nhưng cô phát hiện mình vẫn chưa từ bỏ ý định.
Quả nhiên, Giang Bất Thành tỏ vẻ "liên quan gì đến cô", đến một tiếng hừ cũng lười cho cô.
"Kết, phát tình, Omega, Alpha, Beta, những thứ mọi người nói, cậu thấy xa lạ lắm đúng không?"
Dư Hoàn chợt nảy ra một ý, nghĩ đến một lợi thế có thể khơi gợi hứng thú của Giang Bất Thành: "Nói cho tôi biết, tại sao cậu lại nhặt những ngôi sao đó, tôi sẽ nói cho cậu biết mấy thứ đó là gì."
"Tiếc thật, tôi không muốn biết." Giang Bất Thành cười mỉa mai.
—Mẹ nó, sao tính tình cậu khó chịu vậy, mềm cứng đều không ăn, bó tay thật sự. Cậu không biết linh hoạt à? Cậu đã xuyên không rồi, nơi đất khách quê người, ở cái nơi chim không thèm ỉa này, "hạ cố" một chút thì sao, có ai nhận ra cậu đâu! Không biết gì mà gặp nguy hiểm thì sao, cậu đuổi hết những người muốn giúp cậu đi thì có lợi gì?
Dư Hoàn hít sâu một hơi, tức đến mức nửa ngày không nói nên lời.
"Nhưng nếu cô muốn nói, miệng mọc trên người cô, tôi không quản được."
Thấy cô hít sâu, Giang Bất Thành quay mặt đi, nhỏ giọng nói thêm một câu.