CHƯƠNG 1

Giữa tiếng gào thét của cuồng phong, Giang Bất Thành vẫn đứng đó, dáng người bất động, mái tóc không hề xao động.

Ngón tay thon dài trắng nõn của anh kẹp chặt lá thư tình, giọng nói đều đều vang lên khi anh đọc to nội dung: "...Tôi thích cậu, xin hãy cho tôi một cơ hội. Tôi có rất nhiều ưu điểm, những điểm sáng nhỏ bé mà nếu cậu chịu khó quan sát, nhất định sẽ nhận ra..."

Dư Hoàn ôm chặt lọ thủy tinh chứa đầy những ngôi sao lấp lánh, vai rũ xuống như muốn chạm đất. Mưa xối xả trút xuống, như muốn khoét sâu vào làn da ửng hồng của cô.

Giang Bất Thành thong thả gấp gọn lá thư, trả lại cho chủ nhân của nó. Cuối cùng, anh dùng chiếc khăn tay trắng muốt trong túi áo lau đi "vết nhơ" trên tay.

"Tiếc thật, bạn học Dư, tôi vĩnh viễn không thể rung động trước một khối mỡ di động.”

Nói rồi, anh khẽ nhếch môi, một nụ cười nhạt nhẽo xuất hiện.

Dư Hoàn không hiểu vì sao Giang Bất Thành lại cười, cô chỉ biết rằng lời tỏ tình của mình đã bị cự tuyệt. Những lời tiếp theo của anh, cô chẳng còn tâm trí nào để nghe. Cơn mưa rào năm năm có một, mối tình đầu năm mười tám mới đến, tan vỡ trước mắt cô, tất cả đều tồi tệ đến mức không thể nào tồi tệ hơn.

"Cậu vẫn chưa hiểu ý tôi sao..."

Tưởng rằng cô vẫn còn hy vọng, Giang Bất Thành cười khẩy, chậm rãi bồi thêm một câu:

"Thà bị sét đánh, tôi còn thấy dễ chịu hơn là yêu cậu."

"Ầm... ầm ầm..."

Vừa dứt lời, một tia sét xé toạc bầu trời, giáng thẳng xuống người Giang Bất Thành.

...

【4016, Kỷ nguyên Tin Tức Tố, Cam Thành】

Trong khu ổ chuột mùa mưa, ẩm ướt và ngột ngạt.

Cây cỏ cố gắng nảy mầm, thức ăn cố gắng thối rữa, những con người vô vọng bị nước mưa ngâm đến trương phình, khuôn mặt xám xịt ẩn chứa những con dòi nhung nhúc.

Dư Hoàn bất động nhìn những giọt mưa lăn dài trên lòng bàn tay, nín thở.

Vừa giây trước, những giọt mưa còn lăn trên tay cô, giây sau, bàn tay mũm mĩm của cô đã cố sức kéo Giang Bất Thành ra khỏi luồng sáng chói lòa.

Sau một cơn đau nhức thấu xương, ánh sáng vụt tắt, mưa vẫn trút ào ạt.

Trong không khí thoang thoảng mùi hương lạ, cô đứng giữa con hẻm chật hẹp, ngước mắt nhìn một khoảng không gian xa lạ và hoang vắng.

Những ngôi nhà cũ nát xung quanh có kiến trúc kỳ dị, lớp sơn loang lổ như những mảnh phế liệu chắp vá, tạo thành những ngọn núi rác khổng lồ. Những "công trình rác" khổng lồ này kéo dài đến tận chân trời.

Xung quanh không một bóng người, nhưng những âm thanh kỳ quái vẫn vọng đến... Từ xa vọng lại tiếng la hét the thé, lẫn trong tiếng vật nặng đập xuống đất. Tiếng bước chân hỗn loạn từ bốn phương tám hướng đổ về, cùng hướng về một nơi.

—Tỏ tình, đọc thư tình, bị từ chối, bị nguyền rủa, bị sét đánh, xuyên không...

Dư Hoàn cố gắng xâu chuỗi những sự kiện vừa xảy ra, những cú sốc liên tiếp khiến cô choáng váng.

"Mình... mình... xuyên... xuyên không?"

Cô lau vội khuôn mặt ướt đẫm nước mưa, cảm giác xấu hổ và nhục nhã vẫn còn nguyên vẹn.

—Nhưng, Giang Bất Thành đâu rồi?

—Giang Bất Thành bị sét đánh, tại sao người xuyên không lại là mình?

Dù không muốn gặp lại Giang Bất Thành chút nào, Dư Hoàn vẫn không kìm được mà tìm kiếm bóng dáng anh.

—Giang Bất Thành có chết không?

—Mình không chết, cậu ấy cũng không chết đâu!

Có lẽ vì mưa, trong không khí thoang thoảng hương hoa nhài nhè nhẹ.

Dư Hoàn mải miết nghĩ về Giang Bất Thành, nhưng đôi chân lại như bị thứ mùi hương kỳ lạ kia dẫn dắt, tự động bước ra khỏi con hẻm.

Tiếng la hét không ngừng vang lên, hòa lẫn vào mùi hương thuần khiết, tạo nên một thứ cảm giác khó tả. Cô không biết ai đang gào thét, nhưng thực lòng, cô mới là người nên trút hết nỗi lòng bằng những tiếng thét.

Tình cảm tan vỡ, điều Dư Hoàn muốn nhất lúc này là về nhà, vùi mình trong chăn và khóc thật to.

"Ôi... á... á... á..."

Tiếng trêu chọc, tiếng xé rách, tiếng thét chói tai không ngừng xé toạc màng nhĩ.

Sự tò mò về những gì đang xảy ra phía trước tạm thời lấn át nỗi đau thất tình.

Càng tiến sâu vào, mùi hoa nhài càng trở nên kỳ quái.

Nếu phải so sánh, mùi hương này giống như... hoa nhài vừa hái bị nghiền nát trong đất, rồi bị một vật nặng quấy đảo, sau đó, hương thơm tỏa ra bị biến chất.

Bùn lầy và vẩn đục, dơ bẩn nhưng lại có một sức quyến rũ khó tả.

—Rốt cuộc, người ở đó đang gặp phải chuyện gì vậy?

Dư Hoàn bước nhanh hơn, tiến về phía đám đông.

Vì thân hình mũm mĩm, cô từng là nạn nhân của bạo lực học đường. Dư Hoàn không hiểu tại sao mình lại hành động như vậy, bình thường, khi gặp những dấu hiệu nguy hiểm, cô luôn trốn thật xa, nhưng lần này, cô lại chủ động tiến tới.

Đánh bạo, Dư Hoàn hé mắt nhìn vào nơi mùi hương nồng nặc nhất... suýt chút nữa, cô đã nôn ra.

Nam, nữ, nam nữ, vô số thân thể chồng chất lên nhau.

-

Dưới mái hiên, mưa rơi tí tách, như những giọt keo dính nhớp.

Chiếc áo ngủ ướt đẫm dính chặt vào da, nóng bức... ngột ngạt...

Cảnh tượng này, thật đáng sợ.

Dư Hoàn hô hấp khó khăn đưa tay lau mồ hôi trên trán, lòng bàn tay ướt át, mồ hôi lại lạnh lẽo.

"Này, Duy Na?"

Bất ngờ, một bàn tay đặt lên lưng cô từ phía sau.

Giọng đàn ông xa lạ khiến Dư Hoàn sợ đến mức chân tay bủn rủn.

Cô nơm nớp lo sợ quay lại, hai chân run rẩy như nhũn ra.

"Tiểu Duy Na nha, sao em dám đến xem cái này? Tìm ai để 'vui vẻ' à?"

Đôi mắt xanh biếc như ngọc bích ánh lên nụ cười không mấy thiện cảm, gã thanh niên cường tráng dùng những từ ngữ thô tục, liên tục gọi cô là "Duy Na", bàn tay to lớn tự nhiên ôm lấy vai cô.

"Chậc chậc, đám súc sinh ở khu ổ chuột này quả là quá đáng, em đừng ỷ mình còn nhỏ mà không đề phòng. Vừa nãy có một Omega nam từ đâu đến, chưa được đánh dấu mà đã phát tình nơi công cộng, thật thảm hại."

—Omega nam???

—Duy Na???

Dư Hoàn nhíu mày, vừa suy nghĩ về những lời gã đàn ông nói, vừa khó chịu nhìn chằm chằm vào nơi bị hắn chạm vào... Khoan đã! Vai cô, sao lại gầy đến vậy?!!!

Những giọt nước đọng trên tóc chảy xuống xương quai xanh, lạnh lẽo đến rợn người.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play