Hàn nhạn tiếp nhận trâm hoa mai từ tay phó Vân Tịch rồi trong tay áo, nhìn phó Vân Tịch cười nói: “Vương Gia đúng là rất trượng nghĩa. Chỉ là nếu như có chỗ khó xử thì ta sẽ tự mình giải quyết.”
Phó Vân Tịch mím môi, vẻ mặt lạnh lùng từ trước đến nay lại hiện lên một tia dịu dàng, thản nhiên nói: “Đừng mạnh miệng.”
Hàn nhạn hất mặt đi, có chút không quen khi người khác có lòng tốt, mà người này, đã giúp nàng nhiều lần lắm rồi.
Phó Vân Tịch một lần nữa chắp tay rời đi, trước khi còn nói nhỏ một câu vào lỗ tai của Hàn Nhạn. Giống như ném một cục đá nhỏ vào lòng nàng: “Ngươi cho rằng, người đó làm sao có thể biến thành Vệ Như Phong?”
Hàn nhạn kinh ngạc một lát, mới đầu tưởng phó Vân Tịch làm. Về sau thì suy nghĩ lại lúc đó Phó Vân Tịch đang ở cùng một chỗ với mình; mà chàng lại không giống như loại người sẽ làm mấy chuyện này. Dù sao thì Vệ Như Phong cũng là Thế tử Thân Vương, làm sao có thể mà tùy ý vui đùa. Chẳng lẽ là Vệ Như Phong tự mình làm? Trong lòng Hàn nhạn rùng mình, mình đã quên mất điều này, nếu đúng như vậy thì... Vệ Như Phong, người này đúng là thật bỉ ổi.
Sảnh chính của Trang phủ.
Trang Sĩ Dương đang ngồi ở trên chiếc ghế màu vàng làm bằng gỗ cây Lê, ngồi bên cạnh chính là phụ tử Vệ vương. Chu thị và Đại Chu thị thì ngồi ở phía sau, Trang Ngữ Sơn đang đứng ở trước mặt Chu thị, cúi đầu không dám nhìn sắc mặt của mọi người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play