Nguồn: EbookTruyen.Me
Vào lúc mành chỉ treo chuông, nàng nghiêng người chỉ thấy ánh sáng của trường kiếm lóe lên, trong đám loạn đao thẳng tấp đưa về phía nàng, bất quá chỉ trong một giây ngắn ngủi, bốn phía đều là kiếm, Hàn Nhạn thậm chí còn chưa nhìn rõ ràng thì đã thấy người áo đen ở trước mặt đã phun ra một ngụm máu tươi, còn nàng thì kéo về phía sau, lưng dựa vào một lòng ngực ấm áp, một bàn tay lạnh lẽo chụp lên mắt của nàng, mơ hồ nghe thấy có tiếng người thở dài đang vang vọng bên tai, Hàn Nhạn rất muốn quay đầu lại, nhưng rồi cuối cùng vẫn nhịn xuống.
"Tiểu thư!" Thấy không còn nguy hiểm nữa, vài người áo đen đều ngã trong vũng máu, Cấp Lam và Thu Hồng mới lo lắng nhìn về phía của nàng, Hàn Nhạn vừa muốn nói chuyện, thì cảm giác phía sau lưng nhẹ đi, người vừa rồi đã lui về phía sau hai bước, đồng thời nàng cũng rời khỏi ngực của y.
Hàn Nhạn muốn xoay đầu lại, nhưng có một người áo đen ngã trong vũng máu đột nhiên nhảy bật lên, thanh đao cầm trên tay đâm về phía Hàn Nhạn, Hàn Nhạn không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện này, hơn nữa người áo đen này cách Hàn Nhạn rất gần, cự ly như vậy Hàn Nhạn không thể nào tránh khỏi được, người đứng phía hình như cũng không dự liệu được, thanh kiếm trên tay đã được rút ra khỏi vỏ, đáng tiếc vào lúc cuối lại đột nhiên rơi xuống một cách vô ích, nhưng mà mặc dù như vậy, nhưng người sau lưng vẫn đem Hàn Nhạn bảo hộ trong ngực, cứ tưởng rằng mình sẽ bị thanh đao kia chém trúng, còn có âm thanh thanh đao kia đâm vào da thịt, người áo đen sững sờ, sau một khắc, trường kiếm đã đâm vào lồng ngực của hắn, hắn mở to mắt, nhìn Hàn Nhạn vẫn bình yên vô sự, rồi sao đó cứ thế mà té xuống.
Hàn Nhạn quay mạnh đầu lại, nhìn về phía người đã cứ mình, lo lắng hỏi: “Ngài sao rồi?”
Cũng chính là từ lúc này về sau, Hàn Nhạn mới nhìn rõ dáng vẻ của người đó, người đó mắt một bộ trường bào màu đen, bên hông đeo một miếng ngọc bội lớn, có vết máu không thể nghi ngờ, nhưng cái gì cũng nhìn không ra. Gương mặt của người này bị một chiếc mặt nạ che lại, cái gì cũng không nhìn thấy được Thân thể của y hơi lảo đảo ngã xuống, mà dù là chỉ hơi nghiêng người xuống nhưng mà vẫn bị Hàn Nhạn phát hiện. Chống lại ánh mắt lo lắng của Hàn Nhạn, giọng của người đeo mặt nạ không phát hiện ra là đang vui hay đang giận: "Không sao." Giọng nói này khá trầm, không hề giống người kia. Giọng của Hàn Nhạn hơi chậm lại: “Xin hỏi tên của các hạ là gì, lớn như vậy ân đức, tiểu nữ không có gì báo đáp.”
Người đeo mặt nạ xoay đầu lại yên lặng nhìn nàng một lúc lâu, rồi đột nhiên phi thân rời đi. Chỉ còn lại một mình Hàn Nhạn đứng tại chỗ, Cấp Lam đi tới vội vàng hỏi: “Tiểu thư, người có sao không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT