Lúc này, Đường Trừng tiếc nuối nói với đám người Trân Châu: “Tiếc là Ôn Hoài An chưa về kinh, nếu không thì chàng cũng có thể đi cùng ta đi phá hỏng hôn lễ này rồi. Nếu mà Ôn Hoài An không rời kinh thì tốt biết bao, ta cũng không cần phải ôm thú bông ngủ mỗi đêm như vậy.”
Trân Châu và các nha hoàn không nói lên câu.
Nếu cô gia không rời kinh thì Y Công Tử có tham tiền đến mấy cũng chẳng dám bén mảng đến gần tiểu thư đâu. Mà không có Y Công Tử thì cũng chẳng có mọi chuyện sau này, rồi tiểu thư làm sao vạch trần được con rắn độc Liễu Đại Tiểu Thư đang ẩn nấp trong bóng tối kia.
Nhắc đến Ôn Hoài An, Đường Trừng chợt nhớ gần đây mình hình như vẫn chưa nhận được thư hồi âm từ hắn.
Tính từ lần trước nàng gửi bồ câu đưa thư thì đáng lẽ Ôn Hoài An đã nhận được và trả lời hồi âm nàng rồi mới phải.
Đường Trừng nghĩ một lúc rồi gạt qua sau đầu. Nàng không biết rằng bồ câu đưa thư đã gặp nạn giữa đường, bị một con đại bàng bắt ăn thịt.
Chuyện này cả nàng lẫn Ôn Hoài An đều không hề hay biết. Hắn còn đang tưởng là Đường Trừng đã quên mất mình nên còn đang ra sức thúc ngựa quay về.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT