"Trước giờ ta cứ nghĩ chùa là nơi thanh tu, nếu biết sớm như vậy thì ta đã nên đi thắp hương từ lâu rồi.”
“Nhưng giờ cũng chưa muộn.”
Cảm thán xong, ánh mắt Đường Trừng rơi vào những công tử, tiểu thư đang nói cười vui vẻ kia, hứng chí nói: “Không ít tài tử giai nhân trong các thoại bản đều gặp nhau ở chùa hoặc hẹn hò ở đây. Trước đây ta nghĩ thoại bản toàn là hư cấu, bây giờ xem ra là thật. Chùa miếu đúng là một nơi tuyệt vời.”
Đúng lúc này, một nhóm người đi ngang qua nghe thấy lời nàng nói thì bước chân loạng choạng, ánh mắt kỳ quái liếc nhìn nàng một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Trân Châu không nói nên lời: “…”
Chùa miếu vốn là nơi thanh tịnh, bị tiểu thư nói như thế sao lại có cảm giác kỳ lạ sao sao.
Đường Trừng tiếp tục thong thả đi lên núi, trong lòng thầm nghĩ: Không thể đến biên cương, nhưng chùa miếu này cũng không tệ, lúc rảnh rỗi nàng có thể thường xuyên đến đây dạo chơi, tiện thể đưa Đại Bảo ra ngoài mở mang tầm mắt, thấy chút việc đời, còn hơn là bị nhốt mãi trong phủ như kia.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play