Giờ nàng đã mang thai Nhị Bảo, tính cách vẫn không thay đổi chút nào, thậm chí còn táo bạo hơn: dám nghĩ đến chuyện dẫn theo một Đại Bảo mới ba tháng tuổi cùng hắn đến biên ải vận chuyển lương thực…
Ôn Hoài An sững sờ, sau khi hồi hồn thì xung chỉ biết cười bất đắc dĩ.
“Đường Đường, đừng nghịch nữa. Ta đi là để vận chuyển lương thảo cho binh sĩ ở biên ải, không phải đi du ngoạn. Hơn nữa, nàng đang mang thai, Đại Bảo cũng mới ba tháng tuổi, không thích hợp đi đường dài.”
Đường Trừng đầy tự tin đáp: “Chàng yên tâm, ta và Đại Bảo đều không dễ sinh bệnh, trừ phi bị người khác hạ độc, bằng không ta có nhảy nhót suốt ngày thì đứa bé trong bụng cũng không sao, càng sẽ không làm chậm trễ việc vận chuyển lương thực khiến binh sĩ biên ải phải chịu đói, điểm giác ngộ ấy ta vẫn có mà.”
“Dù sao thì ta cũng chỉ muốn đi chơi một vòng, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài một chút. Ở lại kinh thành thật sự quá nhàm chán.”
Đường Trừng rất cố gắng thuyết phục Ôn Hoài An.
Ôn Hoài An: “...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play