Toàn thân dễ chịu, Ôn Hoài An cảm thấy mình có thể tay không vật cả một con trâu được luôn, hắn nhìn mấy đám mây phiêu lãng trên bầu trời, lần đầu cảm thấy hóa ra bầu trời lại xanh như vậy.

Chỉ khi tự mình trải qua thì mới cảm nhận được hiệu quả thần kỳ của cường thể dược tề.

“Đường Trừng, cảm ơn tiểu thư.”

Tất cả cảm kích hắn đều đặt nặng trong tiếng cảm ơn này.

Nam Dương hầu hừ một tiếng, nếu không phải tin vào nhân phẩm của Ôn Hoài An thì ông còn lâu mới đồng ý để nữ nhi bảo bối cho hắn ngâm dược tề.

Chỉ là trong lòng hắn vẫn ẩn ẩn lo lắng rằng Ôn Hoài An này sau khi ngâm dược tề rồi thì vấn đề con nối dõi gian nan sẽ được giải quyết không, nếu là như vậy thì coi như nữ nhi không bị từ hôn thì Trấn Quốc Công phu nhân cũng không muốn để nữ nhi chiếm vị trí phu nhân thế tử đâu.

Nam Dương hầu híp mắt lại, cân nhắc lợi và hại ở trong lòng, lại nghĩ đến cái ly luận kinh người của nữ nhi bảo bối thì khóe miệng lại giật giật, cảm giác lo lắng của ông, hình như, cũng không cần thiết lắm?

Cùng lắm thì người cha như ông tìm người ở rể về cho nữ nhi, lúc hắn còn sống thì làm chỗ dựa cho nữ nhi, ai cũng không khi dễ con bé được.

Tiếc nuối duy nhất là đơn thuốc và quá trình luyện chế của cường thể dược tề đều bị lộ ro ánh sáng rồi, nếu không thì cũng là một phần bảo đảm cho nữ nhi.

Đường Trừng thản nhiên nhận lời cảm tạ của hắn, sau đó không rời mắt mà tiếp tục nhìn hắn chằm chằm.

“Ta thích người có ơn tất báo, cảm tạ bằng miệng còn không bằng chút đồ thực tế đâu.”

Quang minh chính đại yêu cầu quà cảm ơn như thế, Ôn Hoài An một chút cũng khồn thấy chán ghét.

“Tiểu thư thích gì?”

"Ngươi tự quyết định đi, ta cũng không đặc biệt thích gì cả, đương nhiên, ta cũng không phải hạng người thanh cao thoát tục chê bạc bẩn mắt." Đường Trừng khoát tay áo, đem vấn đề này vứt trở về.

Ôn Hoài An gật đầu: “Ta hiểu được.”

Hắn quyết định sau khi trở về sẽ gửi cho Đường Trừng một phần quà cảm ơn phong phú.

“Được rồi, ngươi trở về đi, ta muốn đi ngủ trưa, à, chờ một chút, ta dĩ nhiên đã quên hỏi ngươi một vấn đề quan trọng.”

Đường Trừng có chút ảo não vỗ đầu.

"Chuyện gì?" Ôn Hoài An sinh ra chút hiếu kỳ khó có được.

"Ngươi có thông phòng tiểu thiếp gì không đó?" Đường Trừng giương khuôn mặt nhỏ lên thảng thắn hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play