Một đống lời lẽ rối ren, đại khái chẳng có lời gì tốt đẹp cả.
Dù vậy, Đường Trừng vẫn một mực làm theo ý mình, coi những lời đồn đó như gió thoảng qua tai, yên lặng ở trong phủ chăm sóc con cái, cuộc sống trôi qua vô cùng thư thả.
Những khách khứa đến thăm có người đùa cợt vu vơ nói về chuyện này, Đường Trừng cũng thẳng thắn đáp trả.
“Có tặng lễ hay không là việc của ta, ai quy định rằng nhận thiệp mời rồi thì phải tặng lễ chứ? Nghĩ hay lắm! Còn những nhà nhận được lễ rồi còn chê là keo kiệt kia thì lần sau ta sẽ không tặng nữa. Tặng lễ rồi còn bị chê ỏng chê eo, gây ra bao nhiêu chuyện rối ren, chẳng ai thèm nghĩ xem bao nhiêu năm nay phủ Trấn Quốc Công này đã tặng cho bọn họ bao nhiêu lễ. Tất cả đều có sổ sách ghi lại hết đấy. Người xưa có câu, ‘Đắc mễ yêu hoàn mễ*’, phủ Quốc Công mỗi lần đều tặng bọn họ đại lễ, giờ chỉ giảm đi một nửa thôi thì cũng còn không ít. Quả thật là lòng tham của con người thì chẳng bao giờ có đáy, ai cũng coi phủ Quốc Công này là ngu ngốc đúng không!”
*Đắc mễ yêu hoàn mễ: Được gạo thì phải đền gạo, chỉ việc phải đáp lại sự giúp đỡ hoặc lợi ích mà mình nhận được.
“Ta ở đây nói rõ luôn, phủ Trấn Quốc Công này hiện giờ ta làm chủ, ta sẽ không chiều theo bọn họ nữa. Muốn dùng danh tiếng và đạo đức để trói buộc ta à? Không có cửa đâu!”
Lời của Đường Trừng nhanh chóng được truyền đi, gây ra một đợt xôn xao lớn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT