“Còn vị tiểu thư quan gia bị từ chối kia chắc cũng không phải là con gái của quan lớn gì, gia tài chắc chắn không so được với con gái của phú thương kia, đúng không?”
Trân Châu biểu cảm hơi khó xử, đáp: “Quả thật là vậy. Nàng ta là một thứ nữ của một gia đình quý tộc đã suy tàn.”
Đường Trừng cười khẽ, có chút đắc ý nói: “Ta đoán không sai mà. Vị hàn môn cử tử kia đúng là biết nhìn xa trông rộng.”
Ôn Hoài An bất giác bật cười, chuyện này khiến hắn nhớ lại sự kiện năm ngoái khi Đường Trừng chê bai những câu chuyện kiểu tài tử giai nhân ở tiệm sách.
Hắn gọi quản gia Đường Bình lại hỏi thăm thêm và được biết rằng cử nhân họ Dương kia đã làm tri huyện ở một huyện thuộc Kim Lăng suốt ba năm, thành tích rất nổi bật.
Ôn Hoài An trầm ngâm: “Câu chuyện này nổi tiếng đến mức được dựng thành kịch như này thì chắc chắn không thiếu công lao của vị Tri huyện họ Dương lấy được con gái độc nhất của phú thương kia.”
Bằng không thì sao lại trùng hợp như vậy, câu chuyện đã xảy ra được ba năm rồi mà vẫn nhiều lần được nhắc đến.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play