Đường Trừng đối với cha đứa nhỏ Ôn Hoài An này cực kỳ hài lòng liền mở miệng giải thích một chút rồi quay đầu phân phó Trân Châu.
“Trân Châu, ngươi đi lấy giấy bút lại đây, để chút ta ghi chép lại.”
Trân Châu tuân mệnh rời đi.
Ôn Hoài An nhìn về phía lão đại phu của Tể Hòa đường đang tàng hình ở một góc, lão đại phu gật đầu với Ôn Hoài An.
“Đường Tứ tiểu thư nói không sai, dược tề này dược tính ôn hòa, chỉ cần phân lượng dược tề thích hợp thì sẽ không xuất hiện tình huống như của Hầu gia.”
Lão đại phu đối với cường thể dược tề thập phần để bụng.
Đường Trừng cũng không giữ bí mật về phương thuốc, lão đại phu đương nhiên cũng nhất thanh nhị sở.
Ôn Hoài An nghe vậy có chút an tâm.
Một lát sau, Trân Châu lấy giấy bút tới, còn tri kỷ chuẩn bị cả bàn để tiểu thư tiện ghi chép.
Đường Trừng bắt đầu làm thí nghiệm, dựa theo phân lượng mình tính ra đem cường thể dược tề đổ vào cái vạc lớn.
Lão đại phu cũng đứng một bên quan sát.
Tào ma ma đúng là có tay nghề, đem cường độ ngọn lửa khống chế vô cùng tốt, nhiệt độ trong vạc không thấp nhưng lại đảm bảo không làm Ôn Hoài An bị bỏng.
Ôn Hoài An rất nhanh liền cảm nhận được hiệu quả của cường thể dược tề, giống như có gì đó tràn vào khắp ngóc nghách trong người, tê tê dại dại, rất thoải mái.
"Ta không có lừa gạt ngươi chứ, có phải rất dễ chịu hay không?" Đường trừng ngồi trên ghế nâng cằm lên, đôi mắt tràn đầy đắc ý.
Ôn Hoài An đè xuống đáy lòng khiếp sợ và khó tin, thành thật đáp: "Xác thật rất dễ chịu." Sau đó nói chi tiết cảm nhận của mình.
Đường Trừng cũng thật sự ghi chép lại.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ rất gần, Ôn Hoài An tùy tiện liếc thấy chữ viết của Đường Trừng, mấy dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo khiến miệng hắn co quắp lại, ánh mắt lại lơ đãng rơi xuống gương mặt tinh sảo xinh đẹp của Đường Trừng, nàng ấy cúi thấp đầu nghiêm túc ghi chép trông thật nhã nhặn, thanh tao, cho người ta một cảm giác thật yên bình, dễ chịu, đồng tử Ôn Hoài An rung rung.
“Khụ khụ!”
Một tiếng ho không nặng không nhẹ đánh gãy cái nhìn chăm chú của Ôn Hoài An.
Hắn mãnh liệt giật mình tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của nhạc phụ tương lai, khuôn mặt hắn cứng đờ lại, trong lòng bỗng nhiên lại dâng lên một dự cảm bất ổn khác.
Đường Trừng đang cúi đầu ghi chép nghe được thanh âm của Hầu gia cha liền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn sang, không ngờ cha ăn trưa xong nhanh vậy rồi quan tâm hỏi một câu.