Lúc này, Đường Trừng vỗ trán một cái, vội vàng bổ sung thêm:
“Suýt nữa thì quên mất, nếu không phải lúc nguy cấp ta chợt nhớ ra mình mang theo thối dược tề để phòng thân, đem nó phóng ra khiến cho đám ong vò vẽ kia bị ngất hết cả thì bây giờ Từ An Cung vẫn là nơi ong vò vẽ hoành hành ngang ngược đâu.”
“Không biết là tên trời đánh thánh vật nào dám mang hai tổ ong vò vẽ vào cung. Nếu không có thối dược tề của ta thì e rằng cả hoàng cung đều đã bị ong vò vẽ chiếm đóng rồi.”
“May thay, thối dược tề loại tăng cường mà ta dùng để phòng thân đã lập được đại công.”
Đường Trừng vừa nhắc đến thối dược tề thì mọi người xung quanh lập tức cảm thấy dường như có mùi thối nhè nhẹ thoang thoảng đâu đây.
Từ xa, Từ An Cung vẫn còn mùi thối xộc lên.
Trấn Quốc Công cảm thấy Đường Tứ mang theo thối dược tề để phòng thân quả là sáng suốt. Ai mà ngờ được lại có người to gan lớn mật dám ném tổ ong vò vẽ vào người Đường Tứ ở trong cung chứ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play