Đường Trừng trợn to đôi mắt, đầu nghiêng nghiêng hỏi: “Không nhìn đủ thì có thể tiếp tục nhìn sao?”

Trân Châu ngơ ngác, tiểu thư đây là đang đùa giỡn Ôn thế tử sao?

Tào ma ma và Cao ma ma: “...”

Đường Hâm hít một hơi thật sâu, nhịn không được mở miệng trách cứ: “Tứ muội, một nữ tử như muội sao lại lỗ mãng như vậy chứ, quá không ra gì rồi!”

Trương thị nhíu mày, Hâm nhi đây là làm sao vậy, tự nhiên khiển trách Tứ nha đầu trước mặt Hầu gia, lưu lại ấn tượng xấu trước mặt Hầu gia sẽ không tốt cho nàng.

Nam Dương hầu cách đó không xa giận tái mặt.

Đường Trừng nghiêng đầu nhìn Đường Hâm đang hiên ngang lẫm liệt thuyết giáo nàng, đối với Tam tỷ này của nguyên chủ hừ một tiếng.

“Ôn thế tử là vị hôn phu của ta, là cha của đứa nhỏ trong bụng ta, ta lỗ mãng đối với hắn thì sao vậy, không lỗ mãng thì đứa nhỏ trong bụng ta từ đâu ra chứ?”

Lý lẽ khảng khái dỗi ngược lại.

Trừ Đường Trừng thì không có người nào dám nói vậy!

Đường Trừng dỗi người xong lại trừng Đường Hâm một cái, rồi bỗng nhiên đứng dậy, cầm váy đi đến chỗ Hầu gia cha.

Gương mặt kia tràn đầy ngạo nghễ và tự tin.

Đám hạ nhân: “...”

Trương thị: “...”

Khóe miệng Ôn Hoài An giật nhẹ một cái.

Đã sớm biết Đường Tứ tiểu thư không giống người thường nhưng hắn cũng không nghĩ tới là không giống đến nhường này.

Như vậy cũng tốt, gả vào Trấn Quốc Công phủ cũng không ai khi dễ nàng được, nói không chừng mấy đường huynh đệ và thúc bá kia của hắn sẽ bị Đường Trừng làm cho tức hộc máu.

Ôn Hoài An đột nhiên cảm thấy lấy Đường Tứ tiểu thư cũng không tệ lắm.

Đường Hâm bị Đường Trừng da mặt dày làm tức chết, nàng ta nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tứ muội rồi cười áy náy với Ôn Hoài An.

“Để Ôn thế tử chê cười rồi, Tứ muội của ta chính là cái tính tình này, chỉ mong ngài thông cảm nhiều hơn.”

Trương thị nhíu mày, ho nhẹ một tiếng.

“Hâm nhi, chuyện của Tứ nha đầu và Ôn thế tử con đừng có xen vào!”

Khuôn mặt của Đường Hâm đỏ hết lên, có chút xấu hổ lén nhìn Ôn Hoài An.

Ôn Hoài An khẽ gật đầu với Trương thị và Đường Hâm, thần sắc khách khí, xa cách sau đó cất bước đến chỗ Nam Dương hầu, vừa vặn nghe được lời nói của Đường Trừng với Nam Dương hầu.

“Cha, người có thể ra rồi, con để lại đồ ăn cho người đó.”

"Trừng nhi thật hiếu thuận." Nam Dương hầu có chút hưởng thụ, nữ nhi bảo bối vẫn nhớ người cha này chưa ăn cơm trưa đâu.

Ôn Hoài An: “...”

Như vậy cũng là hiếu thuận sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play