Đường Hâm giật mình tỉnh lại, nàng cũng không phải là nguyên chủ, sao lại nhớ thương tình cảm của Nam Dương Hầu.
"Nương, con biết rồi, sẽ không có lần sau đâu ạ." Đường Hâm thần sắc nghiêm túc cam đoan.
"Hi vọng con thật sự buông xuống." Trương Thị nhìn chằm chằm nữ nhi một lúc.
“Đúng rồi, mấy ngày nữa là đại thọ của lão Vương phi của phủ Thành Vương, con chuẩn bị chu đáo một chút.”
Đường Hâm giật cả mình.
Ở một đời trước, khi nữ chính chưa trùng sinh, phu quân của nguyên chủ chính là đích thứ tôn của lão Vương gia phủ Thành Vương, trừ việc có được thân phận tôn thất và có tước vị, có thể nhận bổng lộc của triều đình thì hắn chính là một người bình thường vô năng.
Hết lần này đến lần khác, người như vậy lại là rể quý trong mắt bao người.
Đường Hâm mấp máy môi, vạn lần không muốn nhưng vẫn gật đầu: “Nương yên tâm, con sẽ chuẩn bị cẩn thận.”
Trương Thị khẽ nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
Dịp này nàng để nữ nhi chuẩn bị cẩn thận chính là hi vọng nữ nhi sẽ được lão Vương phi nhìn trúng rồi gả vào Thành Vương phủ.
Thành Vương phủ từ trước đến nay không tham dự việc đoạt đích của các hoàng tử, đích thứ tử này mặc dù bình thường nhưng phẩm tính cũng không sai.
Lấy thân phận đích nữ của Hầu phủ và nữ đích nữ của quan tam phẩm của Hâm nhi thì làm Hoàng tử phi cũng đủ tư cách, chỉ là Trương Thị thương nữ nhi, không muốn nàng bị cuốn vào phân tranh của các Hoàng tử, lại càng không nguyện ý để nữ nhi cao gả đến các thế gia đại tộc.
Gả vào Thành Vương phủ thật ra cũng là một lựa chọn tốt.
Đường Hâm xuyên sách đến không biết Trương Thị dụng tâm lương khổ, tầm mắt nàng bị kịch bản trong sách cầm giữ, ếch ngồi đáy giếng, nàng chỉ cảm thấy nữ chính trùng sinh có những phỏng đoán không tốt về phu quân tôn thất bình thường mà nguyên chủ thấp gả kiếp trước, cũng không biết kiếp trước nguyên chủ trải qua như thế nào nên tự nhiên đối với sự an bài của Trương Thị thập phần mâu thuẫn.
…
Trên đường đến Mẫu Đơn viên, Nam Dương hầu biết được tin tức nữ nhi bảo bối của hắn đã luyện chế thành công cường thể dược tề.
Hắn tới đúng lúc lão đại phu của Tể Hòa đường đang kiểm tra cường thể dược tề.
Nam Dương hầu nhìn thấy một chén dược tề nhỏ đen sì liền sợ hãi cả kinh thốt lên: “Có độc sao?”
Bốn nha hoàn thiếp thân gục mặt xuống không đáp.
Đường Trừng: “. . .”
“Cha, dược tề ta luyện chế sao lại có độc?”
Khóe miệng Nam Dương hầu giật giật: “Để đại phu kiểm tra đã rồi nói sau.”