Sầm Già Nam sai người chuẩn bị một phòng khách cho Đàm Giáp ở tạm.
Đứa nhỏ này mấy ngày rồi không có cơm ăn, bụng đói lép kẹp, lộ rõ từng khúc xương sườn. Trong tình trạng này không thể cho ăn bổ ngay, nên bọn họ nấu cháo kê loãng. Đàm Bảo Lộ dùng muỗng nhỏ chậm rãi đút từng thìa, cuối cùng cũng khiến hắn uống hết được nửa bát.
Sau khi ăn xong, tinh thần hắn trông đỡ hơn chút ít. Đàm Bảo Lộ liền đưa hắn đi rửa tay, rửa mặt bằng thau đồng.
Nàng cẩn thận xoa xà phòng thơm lên đôi tay nhỏ bẩn thỉu, nhẹ nhàng kỳ cọ đến từng kẽ móng tay, vừa làm vừa nói nhỏ nhẹ:
“A Giáp, lúc ở trong thôn vì một số lý do đặc biệt, nên ta gọi điện hạ là ‘ca ca’. Nhưng bây giờ đã quay lại rồi, không thể gọi như vậy nữa. Từ nay phải gọi là Võ Liệt Vương điện hạ. Biết không? Nào, gọi thử đi — Võ Liệt Vương điện hạ.”
Đứa nhỏ nhìn chằm chằm lớp bùn dơ dính trong thau, không đáp lời. Đôi mắt đen lay láy khẽ chớp một cái, không rõ là hiểu hay không hiểu.
Đàm Bảo Lộ lấy khăn trắng trên giá áo gỗ, lau khô tay cho hắn, tiếp tục dạy:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play