Nghe bên ngoài có động tĩnh, Đàm Bảo Lộ từ từ mở mắt. Trên đỉnh đầu là một mái giường gỗ tử đàn đỏ sẫm, chạm trổ cảnh bách điểu triều phượng tinh xảo. Trên người nàng đắp chăn đệm bằng tơ lụa mềm mại, phảng phất hương trầm dịu nhẹ – hẳn là đã được xông bằng trầm hương từ trước, mang theo cảm giác ấm áp và an thần. Hai bên giường, tầng tầng lớp lớp màn lụa ngũ sắc trong suốt buông rủ xuống, mỗi tầng đều mỏng như cánh ve, đan xen chồng lên nhau thành một tấm võng lưu ly rực rỡ, khiến ngọn đèn dầu đầu giường cũng ánh lên sắc màu lung linh mơ hồ.
Đầu nàng còn nặng nề, tựa như vừa trải qua một giấc mộng dài xuyên suốt cả kiếp người. Mọi thứ đều mang theo cảm giác mơ hồ, như thật như ảo.
Nàng rút tay ra khỏi chăn, nâng lên nhìn. Trên năm ngón tay được quấn một lớp băng lụa trắng, vẫn còn âm ấm đau rát. Khóe mắt bỗng dưng trào ra vài giọt lệ, lặng lẽ lăn xuống, chảy vào vành tai.
Đó là vết thương khi nàng đào bới tro tàn – không phải mộng. Không biết là ai đã xử lý vết thương giúp nàng, nhưng tất cả những chuyện kia đều là thật. Nàng đặt mu bàn tay lên mi mắt, cố kiềm lại xúc động muốn rơi lệ.
“Bẩm, cô nương tỉnh rồi.” Nghe động tĩnh trên giường, hai thị nữ lập tức bước tới, mỗi người một bên, dùng móc bạc gọn gàng vén màn lụa lên.
“Là Từ công công đang ở ngoài phải không?” Nàng vừa mở miệng, giọng nói khàn đặc, gần như không thành tiếng.
Thị nữ đáp: “Dạ phải.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT