Khi nói đến câu cuối cùng, Từ Vọng Đồ bất ngờ ôm lấy khuôn mặt mình bằng cả hai tay, cúi đầu nấc lên trong im lặng, như đang cố gắng kìm nén cảm xúc.
Từ Kiếm Phi vội đỡ cánh tay của bố mình: “Bố, để con đưa bố vào phòng nghỉ một lát.”
"Bố không nghỉ ngơi đâu..." Từ Vọng Đồ nghẹn ngào: “Bố không thể ở đây được, khắp nơi đều là bóng dáng của Chu Chu. Cho bố về lại chỗ làm có lẽ sẽ thấy thoải mái hơn một chút. Có tin tức gì thì lập tức gọi cho bố.”
Mạnh Tư Kỳ cũng thấy đau lòng. Từ Vọng Đồ là phó hiệu trưởng một trường dạy lái xe, chắc hẳn bình thường rất bận rộn. Ông ấy muốn dồn nỗi nhớ cháu gái vào công việc bận rộn, có lẽ điều đó sẽ giúp ông ấy bình tĩnh hơn. Ở lại trong căn nhà này, đối diện với chiếc điện thoại im lặng, con người chỉ dễ rơi vào điên loạn.
Hàn Trường Lâm nhẹ nhàng đề nghị: “Hiệu trưởng Từ, chúng tôi cũng có vài câu hỏi muốn trao đổi với ông.”
“Lãnh đạo muốn biết gì, tôi thật sự không biết gì cả.”
Hàn Trường Lâm nói: “Là thế này, nếu chúng tôi đã có mặt ở đây thì mục tiêu của chúng ta chắc chắn là chung, đó là cứu cháu gái ông. Tôi hy vọng có thể biết thêm một số sự việc mà ông đã gặp gần đây.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play