Buổi chiều có tiếng gõ cửa, Hàn Trường Lâm vẫn giữ vẻ bình thản, ra hiệu cho Từ Kiếm Phi ra mở cửa. Hàn Trường Lâm, Đường Tiểu Xuyên và Triệu Lôi Đình đứng trước và sau cửa sổ, quan sát tình hình bên ngoài, thỉnh thoảng còn dùng ống nhòm để kiểm tra những người qua lại bên ngoài tòa nhà. Có lẽ anh ấy đã xác định rõ người đến là ai.
Cửa mở ra, Từ Kiếm Phi khẽ gọi: “Bố.” Người đàn ông bên ngoài bước vào, nhìn quanh căn phòng, gương mặt vốn đã tiều tụy càng thêm thất thần, trông héo úa như vỏ quả cam khô.
Mạnh Tư Kỳ nhìn người vừa vào, nhận ra đó là Từ Vọng Đồ, bố của Từ Kiếm Phi. Trong bức ảnh, ông ấy trông rất khỏe mạnh và đầy sức sống nhưng giờ đây tóc rối bời và lấm tấm vài sợi bạc, trông già hẳn đi dù chỉ khoảng năm mươi tuổi.
Ông ấy đeo một chiếc túi đeo chéo bằng vải bố, túi không lớn nhưng chắc chắn, nặng đến mức khiến thân hình ông ấy hơi nghiêng về bên trái. Chắc hẳn đó là số tiền hai mươi vạn ông ấy đã xoay sở được.
Sau khi đóng cửa, Từ Vọng Đồ kéo Từ Kiếm Phi ra ban công phòng khách, khẽ chất vấn con trai nhưng giọng nói vẫn vang vào phòng khách: “Chẳng phải bố đã bảo không được báo cảnh sát sao? Con muốn hại chết Chu Chu à?”
“Bố, con chờ mãi không thấy có cuộc gọi nào. Con cũng rất lo, lại không liên lạc được với bố. Bố yên tâm, các đồng chí cảnh sát ở đây rất thận trọng, sẽ không để lộ ra đâu.”
Từ Vọng Đồ liếc nhìn những người lạ mặt trong phòng, ánh mắt dừng lại ở Mạnh Tư Kỳ, vẻ mặt căng thẳng dần trở lại bình thường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play