Mạnh Tư Kỳ lắng nghe một cách chăm chú. Hiện tại là năm 1994, đúng mười năm sau khi phát hiện ra những đột phá. Cô không biết liệu ba mươi năm sau, căn bệnh "không thể chữa trị" này có được giải quyết hay không. Ở thế giới mà cô đến, cô cũng không quan tâm nhiều đến Alzheimer, mặc dù bố cô, Mạnh Tinh Hải đã có những triệu chứng quên. Giống như nhiều người khác, cô coi đó là một đặc điểm của sự lão hóa tự nhiên nhưng thực ra đó là một căn bệnh nghiêm trọng.
Lư Quảng Sinh tiếp tục nói: “Phản ứng đầu tiên của mọi người khi nhắc đến Alzheimer là tuyệt vọng. Đây là một căn bệnh mang lại cảm giác tuyệt vọng, vì một khi mắc bệnh này, việc quên lãng trở thành một sự thật không thể tránh khỏi. Ví dụ bạn thức dậy vào buổi sáng và phát hiện ra người đã sống với bạn hàng chục năm qua lại là một gương mặt hoàn toàn xa lạ. Khuôn mặt ấy chưa từng xuất hiện trong cuộc đời bạn nhưng đột nhiên lại đứng ngay trước mắt. Bạn biết điều này không bình thường nhưng vẫn phải sống chung với gương mặt đó. Sau đó người xa lạ này quan tâm đến bạn, cho bạn thức ăn và tiếp xúc gần gũi với bạn. Điều này thực sự là một việc không thể chấp nhận được.”
“Rồi người xa lạ đó đưa cho bạn một quả chuối nhưng bạn không biết phải ăn chuối như thế nào. Bạn vô tình nhét cả quả chuối còn nguyên vỏ vào miệng, ăn hết trong ánh mắt không hiểu của người xa lạ. Nhưng sau khi ăn xong, bạn đã quên mất hương vị của chuối. Sau đó bạn sẽ thấy khắp nhà đều dán các mảnh giấy nhắc nhở. Những tờ giấy này nhắc bạn cách sử dụng các thiết bị gia đình, nhắc bạn rằng chuối phải được bóc vỏ trước khi ăn. Bạn bắt đầu nhận thức rằng người xa lạ này rất tốt với bạn và bạn cũng biết người đó có thể là người yêu của mình nhưng bạn đã quên mất người ấy là ai. Một ngày nào đó, khi bạn nhận ra rằng những tờ giấy nhắc nhở đó cũng đã trở nên vô nghĩa, bạn biết rằng mình sắp phải rời khỏi thế giới này. Và rồi bạn cầm lấy một con dao, đâm vào ngực mình!”
“Người thân của bạn, người đã chứng kiến cảnh bạn cầm dao đâm vào ngực mình, lần này không cảm thấy khó hiểu nữa, chỉ đơn giản là lấy lại con dao từ tay bạn trong nước mắt và nhắc nhở bạn rằng chuối là để ăn. Bạn hoàn toàn không biết mình đã nhầm chuối thành một con dao! Tôi nghĩ các bạn nên hiểu tại sao bệnh nhân Alzheimer lại có nhiều phản ứng bất thường đến vậy.”
Khi Lư Quảng Sinh nói đến đây, Mạnh Tư Kỳ cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm. Cô nhớ rất rõ trong những tháng cuối đời của Mạnh Tinh Hải, ông thường gọi điện cho cô. Khi đó Mạnh Tinh Hải như đã nhận ra điều gì đó nhưng cô thì vẫn đang căng thẳng với những cuộc phỏng vấn sau khi tốt nghiệp. Cô đã bỏ qua cảm xúc của ông và thường nói với ông qua điện thoại: “Bố, con đang bận, bố đừng gọi cho con hoài nữa.”
“Bố chỉ nhớ con thôi, sợ sẽ quên mất con.”
“Con vẫn là con gái ruột của bố mà, bố không quên con được đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT