Mạnh Tư Kỳ gần như khẳng định ngoài hoa hồng trắng và hoa trà mi trắng, cửa hàng này không có loài hoa thứ ba trong danh sách. Điều đó có nghĩa là hung thủ đã mua hoa hồng trắng và hoa trà mi trắng tại đây và các loài hoa khác được mua từ các cửa hàng khác.
Những loại hoa khác thì cửa hàng nào cũng có, mà vì các cửa hàng bình thường có lượng khách đông, dù hung thủ có từng ghé qua, chủ quán cũng chưa chắc để ý.
Điều này giải thích vì sao hung thủ không thể mua số lượng lớn hoa từ một cửa hàng vì như vậy sẽ thu hút sự chú ý, mặc dù không nhất thiết phải có ghi chép tại các cửa hàng khác nhưng hung thủ chắc chắn đã đến cửa hàng tang lễ này.
Hung thủ cố tình mua hoa từ nhiều nơi khác nhau khiến người ta có chút bất ngờ nhưng bây giờ chưa phải lúc suy nghĩ về điều đó.
Triệu Lôi Đình hỏi chủ quán: “Chủ quán, ông còn nhớ gì về người đó không? Hắn có sống gần đây không?”
Chủ quán như nhớ lại, nói: “Cái này tôi không có ấn tượng lắm. Tôi chỉ nhớ cậu ta khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, đội một chiếc mũ lưỡi trai đen, đeo khẩu trang đen, thỉnh thoảng ho vài tiếng, có lẽ bị cảm, vì khách hàng của tôi thường có tâm trạng không tốt nên tôi cũng không để ý lắm.”
“Quần áo thì sao?” Mạnh Tư Kỳ hỏi thêm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT