“Giúp đỡ cô ấy?”
Nghiêm Xuân nói: "Có lẽ đội trưởng Lộ muốn giúp đỡ đồng nghiệp nữ cũng là chuyện bình thường thôi. Một thanh niên độc thân, mấy năm qua sống như kẻ tu hành, tất nhiên sẽ có chút tình cảm. Đối với một cô gái đẹp, quan tâm đặc biệt là điều dễ hiểu. Thật sự mà nói..." Nghiêm Xuân liếc nhìn phía sau khi đang lái xe: “Dù năng lực không quá xuất sắc nhưng đúng là cô ấy khá đẹp.”
La Tiêu Quốc cười nhạt: “Sao, một cuộc thẩm vấn đã thu phục cậu rồi à?”
“Phó đội trưởng, tôi không có ý đó đâu.”
“Tôi nói cho cậu nghe, Nghiêm Xuân, năm ngoái Mạnh Tư Kỳ vừa được chuyển chính thức đã nhận được bằng khen hạng ba, cậu không hiểu được ý nghĩa của việc này sao? Mấy năm nay lão Lưu có vẻ thiên vị đồng nghiệp nữ. Nhưng cậu có nghĩ đến chúng ta không? Đồng nghiệp ở đội một vất vả như thế, một bằng khen cũng không nhận được. Cậu và tôi đã cùng phá bao nhiêu vụ án, ăn bao nhiêu bữa cơm đúng giờ đâu. Cái dạ dày của tôi cũng mắc đủ thứ bệnh.”
La Tiêu Quốc nhặt lấy một chiếc bánh quy, miệng khô khốc, ngón tay vẫn còn vương lại mùi hôi khó chịu của rác nhưng anh ta cố gắng nuốt trôi chiếc bánh. Từ buổi chiều đến tận chín giờ tối, anh ta không có thời gian ăn một miếng hay uống một ngụm nước, cuối cùng mọi công lao lại được đội hai hưởng lợi, còn những việc nặng nhọc thì đội một phải gánh.
Vừa ăn bánh khô vừa nói, La Tiêu Quốc bực bội: “Có khổ có mệt tôi cũng không nói gì, dù sao đội trưởng Lộ cũng là tấm gương của chúng ta, nhưng không thể nhịn mãi được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play