Giọng Lộ Hạc trầm ấm nhưng dường như có chút khàn, có lẽ do bị mưa ướt. Anh đứng lên, vừa rồi vẫn ngồi xổm bên giường, giờ đứng dậy đột ngột khiến nước trên người anh rơi xuống đất.
Lúc này Mạnh Tư Kỳ mới nhớ ra rằng anh cũng đã dầm mưa, hơn nữa áo mưa đã nhường lại cho cô.
Cô muốn nói lời cảm ơn nhưng Lộ Hạc đã ra khỏi cửa.
Mạnh Tư Kỳ từ từ ngồi dậy, căn phòng rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường, tủ đầu giường và tủ quần áo, không còn gì khác.
Cô chậm rãi xuống giường, trên sàn là đôi giày thể thao và tất còn ướt của cô, dưới giường là đôi dép nhựa mà Lộ Hạc đã chuẩn bị sẵn, cô xỏ vào, nhận ra rằng dép quá rộng so với chân mình.
Cô di chuyển từng bước nặng nề ra phòng khách, phòng khách cũng nhỏ, nội thất không nhiều. Đây chắc chắn là nơi mà Lộ Hạc sống một mình. Phòng khách có ba cánh cửa, một dẫn vào phòng làm việc, cửa đóng, có lẽ Lộ Hạc đang ở trong đó, một dẫn vào bếp, cửa cũng đang đóng.
Tiếng mưa rất lớn, căn nhà cũ kỹ như sẵn sàng đổ sập bất cứ lúc nào dưới tiếng sấm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play