Cô vừa định đứng dậy, Triệu Lôi Đình đã chen vào lối đi, cười nói: “Cô tỉnh rồi, tôi vừa đi rửa mặt. Sắp đến nơi rồi, thấy cô ngủ ngon quá nên không nỡ gọi dậy.”
Anh ấy mặc một chiếc áo len trông khá mỏng, trên mặt còn đọng lại vài giọt nước. Cô vội đưa lại áo khoác cho anh ấy: “Mặc vào đi, anh chàng đẹp trai.”
Xuống tàu, hai người đi thẳng đến cục cảnh sát. Lúc đó đã là buổi sáng, văn phòng không một bóng người. Khi hai người đang thắc mắc, Đường Tiểu Xuyên bước vào: “Hai người về rồi à, chuyến này cực không?”
“Cũng khá vất vả.” Triệu Lôi Đình có vẻ tủi thân: “Đội trưởng Hàn đâu rồi?”
“Cuối năm rồi, mọi việc đều dồn lại một chỗ, đội trưởng Hàn và anh Phùng đều đang sắp xếp lại các hồ sơ của những năm trước, còn chuẩn bị cả buổi tiệc tổng kết nữa, làm gì có thời gian ở văn phòng.”
Chuyện này đúng là thế, mỗi năm cuối năm công việc luôn bận rộn, nếu còn gặp phải vụ án thì đến Tết cũng không được nghỉ ngơi yên ổn.
“Đúng rồi, đã tìm thấy Thái Xuân Muội chưa?” Triệu Lôi Đình hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT