Mạnh Tư Kỳ mê man, đầu cô nặng trĩu. Cô không phân biệt được đâu là trời đâu là đất, càng không phân biệt được đâu là ngày đâu là đêm. Nhưng cô mơ hồ nhớ rằng có ai đó đã ôm cô chạy băng qua cơn gió mạnh, giống như khi cô còn nhỏ, bố đã nắm tay cô chạy về phía trường học trong ánh bình minh.
Sau đó bố cô bị bắn, một chân gần như tàn phế, phải ngồi xe lăn. Ông là một anh hùng của sở cảnh sát nhưng chưa bao giờ muốn cô theo học cảnh sát, cũng không muốn cô trở thành cảnh sát, vì bố cô yêu thương cô. Cả đời ông phải đối mặt với nhiều tội phạm, cuối cùng bị một tên tội phạm bắn gục.
Khi ông ngồi trên xe lăn, ông vẫn nói với cô: “Thật ra có các con bên cạnh, mỗi lần làm nhiệm vụ bố đều rất cố gắng, vì bố sợ lần sau tội phạm sẽ nhắm vũ khí vào các con.”
“Cũng chính vì có các con, bố mới yên tâm mà lao vào, biết rằng các con sẽ tự hào về bố. Làm cảnh sát luôn có những mâu thuẫn trong lòng, vừa nghĩ mình là anh hùng lại vừa sợ gia đình bị liên lụy. Cả đời bố không làm được một người cha tốt, bố chỉ hy vọng con có thể sống khỏe mạnh và hạnh phúc.”
Năm Mạnh Tư Kỳ tốt nghiệp, bố cô đã qua đời. Cả đời ông làm cảnh sát, lao lực quá độ, trong hai năm cuối đời, khi ngồi trên xe lăn, ông còn mắc thêm nhiều bệnh khác.
Khi cô đến tiễn ông, đồng nghiệp của bố cô đã nói với cô: “Thật ra trong đầu ông ấy.” Đối phương dùng tay chỉ vào đầu mình: “Còn có một mảnh đạn.”
Lần đó Mạnh Tư Kỳ đã khóc rất nhiều. Cô nhớ rõ rằng từng có lúc cô trách bố mình. Ông không thích về nhà, luôn coi sở cảnh sát như nhà của mình. Ông không muốn con gái tìm hiểu về công việc của mình, muốn cô không dính dáng gì đến cảnh sát, cả đời là một người bình thường nhất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play