“Đã tìm thấy rồi.” Triệu Lôi Đình thốt lên với giọng đầy kích động, anh ấy lật ra một mảnh quần áo bị đất ẩm làm mục nát.
Đó có lẽ là chiếc áo sơ mi trắng của Hồ Đinh Hương nhưng do bị bùn đất làm hư hại, nó đã mất đi màu trắng ban đầu.
Triệu Lôi Đình đeo găng tay, trải chiếc áo ra, ở phần ngực áo có một lỗ thủng rõ ràng do vật sắc nhọn đâm vào, xung quanh lỗ thủng vốn dính đầy máu nhưng đã bị bùn ẩm phân hủy. Có lẽ chỉ có máy móc mới có thể kiểm tra được.
Khi Mạnh Tư Kỳ tập trung nín thở, họ lại đào được thêm vài món đồ lót lấm lem bùn đất cùng với một sợi dây đỏ nhỏ.
Mạnh Tư Kỳ bị nó thu hút, cô đeo găng tay, tiến tới nhặt lên, lau sạch lớp bùn bên trên. Đó là một chiếc dây đeo tay, trên dây như có buộc một món đồ trang sức. Cô lau đi lớp bùn trên món trang sức, đó là một món đồ bạc cỡ bằng hạt lạc, có thể là bạc giả, rất nhẹ. Trên món trang sức, cô nhìn thấy một chữ khắc nhỏ, “Hương”.
Đây là tất cả những gì còn sót lại của Hồ Đinh Hương. Mạnh Tư Kỳ có chút xúc động, cô đưa sợi dây tay lên trước mặt Phùng Thiếu Dân: “Thầy, hình như là của Hồ Đinh Hương.”
Phùng Thiếu Dân không nói gì, chỉ gật đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT