Lúc này bầu không khí trong văn phòng trở nên nhẹ nhàng vui vẻ. Đường Tiểu Xuyên cũng cười khúc khích đồng ý.
Phùng Thiếu Dân, người thường luôn giữ khuôn mặt nghiêm nghị cũng không khỏi nhìn về phía này, trông rất thư thái.
Mạnh Tư Kỳ nhìn phản ứng của mọi người, trong lòng vốn rất nặng nề, thậm chí ngực còn đau do tự gõ vào nhưng giờ cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều, cô vội cảm ơn: “Đội trưởng Hàn, cảm ơn vì bông hoa đỏ.”
Hàn Trường Lâm dừng lại một chút, có vẻ đang suy nghĩ xem "bông hoa đỏ" là gì, sau đó hiểu ra và cười: “Được, bông hoa đỏ, bông hoa đỏ tốt. Tôi cũng mong con gái tôi giành được bông hoa đỏ cho ông già này được hãnh diện.”
Triệu Lôi Đình nói lớn: “Phải rồi đội trưởng Hàn, ai mà không biết anh truyền thừa gen xuất sắc chứ!”
Hàn Trường Lâm cầm ly nước đi ra ngoài, giọng vọng lại: “Nịnh hót hơi quá rồi đấy, Triệu Lôi Đình!”
Ngày hôm sau, Cận Á Minh bị còng tay, ngồi ở hàng ghế sau, do Phùng Thiếu Dân và Đường Tiểu Xuyên áp giải, Triệu Lôi Đình lái xe còn Mạnh Tư Kỳ ngồi ở ghế phụ, hướng về phía sông Sách để nhận diện hiện trường vứt xác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT