“Cái gì, con nói gì đấy!” Diệp Tú Tuệ sa sầm mặt: “Mẹ đã làm gì sai với con? Người học hành tử tế đâu rồi? Chẳng phải con từng được dạy dỗ đàng hoàng sao? Mẹ đối xử tốt với con thế mà con chẳng biết ơn chút nào!”
“Mẹ đối xử tốt với con? Mẹ tự nhìn lại đi. Bao nhiêu năm qua ai là người lớn lên ở vùng quê, không có quần áo đẹp để mặc, không có tiền để học hành, phải dựa vào một cặp vợ chồng nhà nông tốt bụng bán trà, bán trứng để nuôi lớn? Mẹ coi thường con vì không có gu thời trang, mẹ gọi con là con nhà quê, mẹ nói con không có phép tắc. Đúng, con chẳng có gì nhưng con đã cố gắng hết sức và cuối cùng thi đỗ vào trường cảnh sát. Con trở thành một cảnh sát danh giá, vậy mà đến giờ mẹ vẫn thấy con vô dụng, thấy con không xứng đáng với nhà họ Mạnh. Mẹ có bao giờ tự hỏi lại mình là ai đã gây ra chuyện này chưa? Chính là mẹ! Chính mẹ đã bỏ rơi con nhưng mẹ lại chẳng hề cảm thấy có lỗi chút nào…”
Mạnh Tư Kỳ nói rất lớn. Cô hiểu rõ quá khứ của nguyên chủ, đó là một tuổi thơ đầy bất hạnh nhưng cũng là một tuổi thơ hạnh phúc. Cô không oán giận ai nhưng cũng không cho phép ai phán xét mình.
Về bản chất, cô không muốn hoàn toàn đối đầu với gia đình này nên cô chỉ nói đến mức đó, không muốn làm mọi thứ căng thẳng thêm. Nói xong, cô bước ra cửa để cơn gió lạnh lùa vào mặt, tiếp tục ăn quả lê.
Dì Thường khẽ lau nước mắt. Dì chỉ là một người giúp việc trong gia đình này, không có quyền lên tiếng, chỉ biết đối xử tốt với Mạnh Tư Kỳ theo lương tâm.
Diệp Tú Tuệ hoàn toàn bất ngờ. Bà ta đứng đó đờ đẫn nhìn Mạnh Tư Kỳ, nghe cô nói xong rồi bước ra khỏi nhà, khuất dần trong bóng tối, bà ta mới như chợt tỉnh lại.
Bà ta đột nhiên cảm thấy Mạnh Tư Kỳ đã thay đổi. Khi mới trở về nhà họ Mạnh, cô không như vậy. Hồi đó cô ngoan ngoãn đến nỗi nói một câu cũng đỏ mặt. Vậy mà giờ đây cô lại dám lớn tiếng chỉ trích bà ta ngay trước mặt.
“Rốt cuộc vẫn là đứa trẻ lớn lên ở nhà người khác... chẳng biết thương ai… chẳng có phép tắc gì cả…” Mắt của Diệp Tú Tuệ đỏ hoe, tay ôm lấy ngực, đau lòng vô cùng. Bà ta nghiến răng lẩm bẩm rồi nhấc điện thoại lên.
Chẳng mấy chốc, trong phòng khách vang lên tiếng phàn nàn của Diệp Tú Tuệ khi bà ta đang trò chuyện qua điện thoại: “Tôi đã làm gì sai với nó chứ? Tôi đối xử tốt với nó, lo tìm bạn trai cho nó, vậy mà nó lại cãi nhau với tôi… Chẳng giống một đứa con gái chút nào... Đúng vậy, tôi có gì sai chứ…”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT