Tiết Thanh không giấu giếm, thản nhiên thừa nhận.
Cảm xúc như bùn cát lắng đọng dưới sông, ngực Diêu Nguyệt Nga trĩu nặng, giọng nói theo đó lạnh đi vài phần.
Nàng khẽ hừ một tiếng, giọng điệu lạnh lùng nói: “Cho nên Ông chủ Tiết đây là đang nhắc nhở dân nữ, nên thấy rõ vị trí của mình?”
“Diêu sư phó hiểu lầm Tiết mỗ rồi,” Tiết Thanh ngẩn người, rất nhanh lại cười khổ giải thích, “Tiết mỗ chỉ là đoán, Diêu sư phó mấy ngày nay tâm thần bất định, chắc là có liên quan đến việc ngày ấy biết được thân phận của Phong Tham Chính. Tiết mỗ vụng về, không biết nên khuyên giải thế nào, đành phải cho Diêu sư phó biết thêm chút chuyện, cũng sớm ngày được giải thoát.”
Lời nói tuy không êm tai, nhưng chân thành, lòng Diêu Nguyệt Nga khẽ động, chậm rãi nghiêng người về phía Tiết Thanh.
“Lời này của ngươi có ý gì?” Diêu Nguyệt Nga hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.
Tiết Thanh cười nhạt, chỉ nói: “Lúc còn ở Mân Nam, Tiết mỗ đã từng nhắc nhở Diêu sư phó, Phong Tham Chính không phải là người xứng đôi, không biết Diêu sư phó còn nhớ không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play