Diêu Nguyệt Nga nghiêng người ngồi ở mép giường, nhìn người nam nhân lặng lẽ nằm trên giường.
Hắn vốn dĩ đã trắng trẻo, hiện giờ mất máu càng không có chút huyết sắc nào, đôi môi tái nhợt, giống như tượng Quan Âm bằng bạch ngọc, mím chặt, khóe miệng hiện ra một đường vân nhợt nhạt, luôn khiến người cảm thấy hắn rất nghiêm túc.
Hắn dường như vẫn luôn như vậy, làm nhiều hơn nói, giống như lần này, hắn rõ ràng có thể để Vệ Ngũ ở lại bảo vệ mình...
Diêu Nguyệt Nga nhớ lại rất nhiều năm trước, một đêm đông chí, đợi mọi người trong phủ đều ngủ say, nàng lén lút ra khỏi phủ Phong.
Nhìn những con phố hẻm đan xen trước mặt, Diêu Nguyệt Nga nhất thời cảm thấy mơ hồ, từ khi nàng bị bán vào phủ Phong, số lần được ra ngoài có thể đếm trên đầu ngón tay, huống chi là một mình vào đêm khuya...
Mùa đông phương nam vừa ẩm vừa lạnh, thường đến đêm là sương mù bao phủ, Diêu Nguyệt Nga co ro người trốn dưới mái hiên một nhà, lạnh đến sắp mất nhiệt.
Phong Lệnh Đạc đến canh ba mới tìm được nàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play